Chương 40

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 40

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Lần này không phải đã nói rồi sao? Vừa rồi còn bướng bỉnh, giả bộ làm gì.”

Cô một cử động nhỏ cũng không dám, khóc đến nước mắt đầy mặt, “Anh đi ra ngoài… Đi ra ngoài.”

“Chậc chậc, khó mà làm được, vừa rồi em không trả lời tôi ngay, kẹp chặt ba tiếng, là hình phạt dành cho em đấy.”

Cô sụp đổ lắc đầu, “Tôi không muốn, trướng quá, tôi chịu không nổi, xin anh rút ra đi!”

Phó Hựu cười híp mắt, “Không sao, tôi có thể giúp em chặn lại, nếu em dám lấy ra, thì mỗi ngày đều sẽ tiểu trong bụng em.”

Cơn đau do căng ra từ bụng truyền đến khiến cô tuyệt vọng mà nghiến răng phát khóc, có thứ gì đó không biết rõ là gì đang mắc kẹt dưới than dưới, cô nắm chặt chiếc chăn dưới người, nhịn không được muốn rút nó ra.

Người đàn ông đứng bên cạnh giường nhàn nhã mặc áo lấy áo tắm, chiêm ngưỡng vẻ mặt của cô, như thể đang nhìn một thú cưng.

“Kẹp chặt vào, ba tiếng nữa tôi sẽ tới giúp em, nếu em dám rút ra thì biết hậu quả rồi đó.”

“Căng…” Cô chịu không nổi cơn đau này, muốn cầu xin anh ta, nhưng nhìn bộ dạng này, cho dù cô cầu xin thế nào, anh ta cũng sẽ coi cầu xin của cô như một trò đùa mà thưởng thức, anh ta có đủ thủ đoạn để đối phó cô.

Phó Hựu bật cười, nhấc chân bước ra ngoài, hoàn toàn không để ý đến cô.

Người trên giường chỉ run rẩy không dám nhúc nhích, cơn căng đau trong bụng khiến cô cảm nhận rõ ràng trên người mình gần như nổi một lớp da gà, cơn đau khiến cô cả thở cũng cẩn thận.

Một phút, hai phút …

Mỗi giây trôi qua như ngày dài hơn năm, cô thì thầm và khóc vang vọng trong căn phòng, ai đó hãy tới cứu cô, nhanh cứu cô ra khỏi nơi này…

Người đàn ông dựa vào sofa, bắt chéo chân lại, tư thế sảng khoái sang trọng, có thể nói là trái ngược hẳn với người đang bên trong.

Anh đặt máy tính bảng xuống, cầm lấy máy tính bảng mà Lão Bát đưa cho, ngón tay mảnh khảnh trượt sang phải trên máy tính bảng.

“Có chỗ nào lạ không?” Anh không hề ngước lên, mắt vẫn dán vào màn hình.

“Đúng vậy, chúng tôi có thể nói rằng nguồn gốc của viên kim cương này hoàn toàn không thể điều tra được. Không ai biết ai đã mua nó lúc ban đầu, nó đã được truyền tay nhau đi đến nhiều nơi trong vòng ba năm, về cơ bản đều là một số nhà giàu có hoặc nổi tiếng.”

Từ Ứng cho biết: “Chúng tôi cũng rà soát kiểm tra từng người, họ nói rằng lấy được viên kim cương này rất dễ dàng, đặt hẹn và cọc, chủ yếu là từ trong tay người trước đó, đóng một ít phí bảo quản, vấn đề này mới có tính chất kỳ quái.”

Phó Hựu đặt máy tính bảng xuống, nhìn cậu ta và đợi cậu ta nói tiếp.

“Quy tắc này phổ biến trong giới đã ba năm, cũng chưa từng bị ai phá hủy, giống như viên kim cương này không có chủ sở hữu, nhưng cũng không dám tự mình giấu diếm, người đã hẹn hết gia đình này đến gia đình khác, giờ viên kim cương này đã mất. Giờ đây, danh tiếng đã bị hủy hoại vào tay người cuối cùng.”

“Nói cách khác, hoàn toàn không tìm thấy người mua viên kim cương này.”

“Đúng vậy.”

“Thế phí bảo quản họ nộp cho, sau cùng lọt vào tay ai?”

“Trong tay người trước đó, họ chính là gửi số tiền này đi, liền đem kim cương triển lãm, giao cho người sau lại thu tiền, tương đương với việc lấy lại số tiền lúc trước được gửi đi, e rằng đây cũng là lý do, khiến quy tắc này mới được duy trì trong giới này.”

“Phí bảo quản là bao nhiêu?”

“Không có giới hạn, có thể tự đặt ra.”

Lão Bát mở miệng nói: “Tuy nhiên, nếu kim cương không được gửi đi trong vòng một tuần, người đặt hẹn phía sau đó sẽ không hài lòng, giới nhà giàu cũng chú ý đến các mối quan hệ, nếu tiền ai đặt ra quá cao sẽ trở thành kẻ thù chung của mọi người.”

Hơ hơ, thú vị.

Đây là cạm bẫy xoay tròn, sau khi đặt ra quy định, thì để cho lũ chuột bát nháo chơi với nhau, không ai ra khỏi chiếc lồng này, không ai được ra khỏi quy định được phân định sẵn.

Bình luận (0)

Để lại bình luận