Chương 40

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 40

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Nước Cờ Hiểm

Bầu không khí đặc quánh lại. Tô Tình biết, cô không thể từ chối.

Cô hít một hơi, cố giữ bình tĩnh. “Vâng. Xin ngài chờ một chút, tôi cất đồ ăn.”

“Không cần. Lên xe.”

Tô Tình đành bỏ túi đồ ăn xuống đất, bước về phía chiếc xe sang. Vệ sĩ mở cửa cho cô.

Không khí bên trong xe lạnh ngắt, phả ra mùi trầm hương đắt tiền.

Kim Dự Phụng vẫn không nhìn cô.

“Cô dạo này… thay đổi nhiều quá.” Hắn chậm rãi nói. “Không còn mặc sườn xám. Ăn mặc như đám nhân viên quèn. Trông… rẻ tiền.”

“Tiên sinh quá khen.”

Hắn bật cười, một tiếng cười lạnh lẽo. “Cô vẫn thông minh như vậy. Tôi vẫn luôn thắc mắc.”

Hắn quay sang, ánh mắt thâm trầm nhìn thẳng vào cô. “Tôi đối với cô không tệ. Tại sao hôm đó… cô dám trái lời tôi, cố tình đến chuồng ngựa? Nơi mà tôi hẹn con nhỏ diễn viên kia.”

Tim Tô Tình đập thình thịch. “Tiên sinh… tôi…”

“Cô tính toán rất tốt.” Hắn cười. “Cô biết tôi ghét nhất là bị người khác tính kế, ghét nhất là bị làm mất mặt. Cô cố tình xuất hiện, làm tôi chán ghét cô. Để tôi… vứt bỏ cô.”

Tô Tình tái mặt. Hắn… hắn biết hết.

“Cô chán tôi? Hay là…” Ánh mắt hắn lướt qua cửa sổ, “Cô tìm được mối khác rồi?”

“Tiên sinh… em không có…”

“Cô thông minh hơn tôi nghĩ.” Hắn ngả người ra sau. “Thôi được rồi. Nể tình cô hầu hạ tôi mấy năm… Tôi đến đây, là để giữ lời hứa.”

“Lời hứa?”

“Tôi đã hứa, sẽ tìm mẹ đẻ cho cô.”

Tô Tình sững sờ. Mẹ đẻ. Hai từ này… cô gần như đã quên.

“Hắn ta… không xứng với cô.” Kim Dự Phụng bỗng nói.

“Ai cơ ạ?”

“Cái gã quản lý chuồng ngựa.”

Tô Tình hoảng hốt. “Tiên sinh… ngài…”

“Một kẻ chỉ biết dùng sức lực, vì cô mà bị đánh đến tàn tạ. Hắn cho cô được cái gì? Tình yêu à?” Kim Dự Phụng cười khẩy. “Thứ đó… không ăn được đâu, Tô Tình à.”

Tô Tình run rẩy. Hắn điều tra cả Lý Quân. Hắn biết cả chuyện Lý Quân bị đánh.

“Tiên sinh… Em xin ngài… đừng đụng đến anh ấy!”

“Yên tâm. Tôi không có hứng thú với một con kiến.” Hắn ra lệnh cho tài xế. “Đi.”

Chiếc xe lăn bánh.

Đúng lúc đó.

Một chiếc mô tô phân khối lớn gầm rú, từ đâu lao tới, phanh “két” một tiếng, chặn ngay đầu chiếc Rolls-Royce.

Lý Quân.

Anh ta vừa tan làm, trên người vẫn mặc bộ đồng phục lấm lem bùn đất. Anh ta bước xuống xe, cởi chiếc mũ bảo hiểm ra.

Đôi mắt anh ta long lên sòng sọc, nhìn thẳng vào Kim Dự Phụng.

“TÔ TÌNH. XUỐNG XE.”

Kim Dự Phụng nhìn Lý Quân, rồi lại nhìn Tô Tình đang tái mặt vì sợ hãi. Hắn bỗng mỉm cười.

“Thú vị rồi đây. Con rối của tôi… cuối cùng cũng có người dám đến đòi.”

Bình luận

Để lại bình luận