Chương 40

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 40

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Văn Sơn không học nhiều nên không biết nói những lời hoa mỹ, nhưng nếu ai hỏi hắn sẽ nói rằng nhìn thấy tiểu tiên nữ giống như nhìn thấy mùa xuân vậy.
Vạn vật trên thế gian đều có nét đẹp riêng.
Văn Khang bị cha ép đi học mấy lần, sư phụ nói cái gì mà “Da trắng nõn nà là hoa nhường nguyệt thẹn, dung nhan Trim sa cá lặn cũng là hoa nhường nguyệt thẹn.”, đối với tiểu tiên nữ mà nói, tất cả những câu chữ đó đều trở nên thô tục thấp kém.
Đứng trước mặt tiểu tiên nữ, chuyện sống chết dường như không còn quan trọng nữa .
Lúc sau đã xảy ra chuyện gì cả hai cha con đều không nhớ rõ, nhưng nhất cử nhất động của tiểu tiên nữ đều khắc sâu tɾong tâm trí hai người.
Sau khi khỏi bệnh và ra khỏi miếu thần, Văn Sơn nắm bàn tay nhỏ bé của con trai mình, nhìn cánh cổng từ từ đóng lại.
Hình ảnh của tiểu tiên nữ trở nên mơ hồ, nhưng không ngờ lại trùng với thân ảnh từ sâu tɾong ký ức của Văn Sơn, cô nương đã cứu hắn khỏi chết đuối.
Thì ra hắn đã nhìn thấy tiểu tiên nữ từ trước sao?
Ngay lúc hắn muốn hỏi cho rõ ràng, miếu thần trước mặt lại một lần nữa ẩn tɾong làn sương mù. Hai cha con không bỏ cuộc, rong ruổi khắp núi tìm kiếm nhưng vẫn chẳng tìm lại được ngôi miếu thần đó.
Sau khi từ miếu thần trở về nhà, Văn Sơn từ chối việc thành thân đã được định sẵn trước đó.
Văn Khang còn nhỏ, Văn Sơn cũng mới hơn hai mươi tuổi, đi bước nữa để sinh con nối dõi tông đường cũng là chuyện bình thường. Bà mai tɾong làng đã rấtnhiều lần đến nhà Văn Sơn, mới rốt cuộc khiến hắn đồng ý thành thân.
Nhưng lại không ngờ rằng Văn Khang bị bệnh một thời gian, sau khi đến miếu thần thì Văn Sơn lại đổi ý, khuyên như thế nào cũng không nghe, như bị tɾúng tà.
Sau đó còn trực tiếp đóng cửa không chịu tiếp bà mối.
Nói về nguyên nhân, tất nhiên là do đã gặp tiểu tiên nữ, cho nên những nữ nhân khác tɾong mắt Văn Sơn đều không được xem là phụ nữ.
Nhu cầu tràn đầy nhưng toàn phải dựa vào tay, chưa kể tiểu tiên nữ còn xuấthiện tɾong tâm trí hắn.
Đứa nhỏ Văn Khang cũng ngây ngốc như thế, ngày đêm nằm mơ thấy hình bóng của tiểu tiên nữ.
Chỉ là cậu còn nhỏ, không hiểu đây là loại tình cảm gì, cho đến khi lần đầu Văn Khang dậy thì, tɾong mộng đều là cảnh tượng cậu cùng tiểu tiên nữ quấn lấy nhaụ
Cậu đột nhiên thông suốt, cũng biết cha mình đang làm gì tɾong chăn mỗi đêm.
Hai cha con phân phòng ngủ riêng nhưng lại mơ tưởng về cùng một người.
Hai cha con cứ sống tɾong những tưởng tượng dâm loạn ấy, thậm chí cho tới khi Văn Khang đến tuổi thành thân.
Thấy thời cơ thí¢h hợp, bà mối lại gõ cửa nhà họ Văn nhưng Văn Khang đứng trước cửa tiếp tục một lần nữa từ chối.
Càng lớn lên, ký ức lúc nhỏ càng nhạt nhòa, nhưng mọi thứ về tiểu tiên nữ chẳng những không phai mờ đi mà ngày càng sâu đậm, du͙c vọng trở thành chấp niệm ăn sâu vào lòng cậụ
Đã gặp tiểu tiên nữ thì làm sao có thể thành thân với người khác.
Nhưng đó là tiểu tiên nữ, tiểu tiên nữ ở trên cao không thể với tới được.
Ít nhất là vài ngày trước, điều cậu nghĩ đến hàng đêm chỉ là mơ ước.
Mỗi buổi sáng vào giờ thìn, hai cha con dẫn người lên núi săn bắn. Đối với bọn họ, ngọn núi này quen thuộc như sân sau nhà mình.
Nhưng ngày hôm đó, bọn họ đi lạc tɾong núi, không biết đi đến đâu, còn nhặt được một chiếc bình nhỏ làm bằng ngọc thạch.
Sau khi nhặt chiếc bình kia, bọn họ liền tìm đường trở về nhà.
Vốn dĩ chẳng ai để ý đến chuyện này, Văn Khang còn nghĩ sẽ đem chiếc bình nhỏ lên trấn trên bán lấy ít tiền.
Chỉ là ngày hôm đó, khi Văn Khang đang nằm hóng mát trên tàng cây bên bờ sông, nghe có hai người nhắc đến chiếc bình nhỏ cậu nhặt được cùng cha ngày hôm đó.
Thì ra sư phụ của bọn họ là bán tiên, vẫn còn thiếu chút kỳ ngộ để đắc đạo, mà kỳ ngộ đó chính là chiếc bình nhỏ cậu nhặt được.
Đang định tới hỏi bọn họ có thể đổi ra chút tiền được không, lại nghe bọn họ nói “Nghe nói tiểu tiên nữ trên núi kia cũng đang tìm thứ này, nếu như bị nàng đoạt trước, chúng ta sẽ gặp rắc rối to.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận