Chương 40

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 40

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Triệu Hồi
Lục Hàng và đám bạn cậu ta sững sờ. Một cô gái xinh đẹp, dù tóc tai hơi… nổi loạn, đang chủ động xin Wechat.
“Ối giời ơi, Lục Hàng!” Một tên bạn huých vai cậu ta. “Vận đào hoa tới rồi kìa!”
Lục Hàng đỏ mặt, lúng túng rút điện thoại ra. “Đ… được.”
Cậu ta quét mã QR. “Ting”.
“Cảm ơn anh.” Hứa Khả mỉm cười ngọt ngào, nụ cười khiến Lục Hàng ngẩn ngơ. “Em tên Hứa Khả.”
“Anh… anh là Lục Hàng.”
“Em biết.” Cô lí nhí, rồi vội vàng quay đi như đang xấu hổ. “Em… em về bàn trước.”
Cô quay đi, bỏ lại sau lưng tiếng ồn ào trêu chọc của đám con trai.
“Vãi, Lục Hàng, ngon thế! Em gái xinh vãi!”
“Mày coi chừng Cố Kim nó vặt lông mày!”
Hứa Khả nghe thấy tên Cố Kim. Cô nhếch mép. Mọi thứ chỉ mới bắt đầu.
Cô ung dung quay lại bàn, ngồi xuống. Lý Văn Uy nhìn cô đầy thắc mắc. “Cậu… quen họ à?”
“Không. Vừa mới làm quen.” Hứa Khả thản nhiên gắp thêm thịt. “Trông đẹp trai nên xin số thôi. Sao nào?”
Lý Văn Uy cứng họng.
Đúng lúc đó, điện thoại Hứa Khả rung lên. Một tin nhắn mới, không phải từ Lục Hàng.
Từ “Chú”.
“20 phút nữa. Gara ngầm. Bàn G8.”
Hứa Khả khựng lại. Tim cô đập thót. Đó không phải là một câu hỏi. Đó là một lệnh triệu hồi. Anh ta đã thấy. Anh ta thấy cô “đi săn”, và bâyah giờ, con thú đầu đàn gọi cô về chuồng.
Cô hít một hơi, ngẩng đầu nhìn Lý Văn Uy, nặn ra một nụ cười. “A, tớ có việc gấp phải về trước rồi. Người nhà tớ gọi.”
“Hả? Nhưng mình còn chưa ăn xong…”
“Xin lỗi cậu nhé. Bữa này tớ trả.” Cô vội vàng đứng dậy, ném vài tờ tiền lên bàn. “Hôm khác gặp!”
Cô lao ra khỏi quán, không dám nhìn về phía bàn của Chu Đại.
Cô đi thang máy xuống gara ngầm. Không khí ở đây lạnh lẽo, đặc quánh mùi xăng dầu và mùi ẩm mốc. Tiếng giày của cô vang lên cô độc.
Bàn G8.
Cô nhìn thấy chiếc xe của anh, lẩn trong bóng tối.
Anh đứng đó, tựa lưng vào cửa xe, tay đút túi quần. Anh không hút thuốc, chỉ đứng đó chờ cô. Ánh đèn vàng vọt từ trên trần hắt xuống, khiến khuôn mặt anh nửa sáng nửa tối, không rõ cảm xúc.
Hứa Khả bước tới, tim đập thình thịch. Cô không biết mình đang sợ hãi hay hưng phấn.
“Chú… tìm cháu có việc gì?”
Chu Đại không nói gì. Anh chỉ nhìn cô. Cái nhìn của anh như một máy quét, lột trần cô ngay tại chỗ. Anh nhìn từ mái tóc màu mè, xuống vết bẩn trên áo, rồi dừng lại ở đôi môi vẫn còn hơi sưng mọng vì… ăn thịt nướng.
“Em vừa làm gì?” Anh hỏi, giọng trầm và lạnh.
“Cháu… làm quen bạn mới.”
“Bạn mới?” Anh cười khẩy. “Hay là… con mồi mới?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận