Chương 40

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 40

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Sự Trừng Phạt Ngọt Ngào
Cơn bão tình dục kéo dài tưởng chừng như vô tận cuối cùng cũng dần lắng xuống, nhưng dư âm của nó vẫn còn rung chuyển từng tế bào trong cơ thể Ngôn Hi. Cô nằm bẹp trên chiếc bàn gỗ cũ kỹ, hơi thở mong manh, toàn thân ướt đẫm mồ hôi và dịch thể, như một con búp bê vải bị chơi đùa đến hỏng nát.
Văn Sâm vẫn chưa chịu rút ra. Cậu nằm đè lên người cô, tận hưởng cảm giác được bao bọc chặt chẽ bởi hơi ấm của cô. Cậu vuốt ve khuôn mặt đẫm lệ, hôn lên những giọt nước mắt mặn chát nơi khóe mi cô.
“Vẫn còn khóc sao? Em làm chị đau à?” Giọng cậu lúc này đã trở lại vẻ dịu dàng thường ngày, nhưng vẫn ẩn chứa sự nguy hiểm.
Ngôn Hi không còn sức để trả lời, chỉ khẽ lắc đầu, nấc lên từng hồi.
“Lần sau còn dám đi gặp đàn ông khác nữa không?” Cậu hỏi, ngón tay vẽ những vòng tròn trêu chọc quanh bầu ngực cô.
“Không… không dám nữa…” Cô thề thốt, giọng khàn đặc.
“Tốt. Nhớ lấy bài học hôm nay. Chị là của em, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, từng sợi tóc, từng giọt nước đều là của em. Nếu để em biết chị còn tơ tưởng đến ai khác…” Bàn tay cậu trượt xuống, bóp nhẹ vào mông cô, “Em sẽ không chỉ nhẹ nhàng thế này đâu.”
Nhẹ nhàng? Thế này mà gọi là nhẹ nhàng ư? Ngôn Hi rùng mình ớn lạnh.
Đột nhiên, bên ngoài lại có tiếng động. Lần này là tiếng bước chân vội vã và tiếng gọi nhau í ới.
“Nhanh lên, thầy quản lý sắp đến kiểm tra rồi. Còn mấy cái vợt cầu lông chưa trả.”
Lại là nhóm nữ sinh lúc nãy? Hoặc một nhóm khác?
Cảm giác dương vật bên trong lại bắt đầu rục rịch, cương cứng trở lại khiến Ngôn Hi hoảng hốt tột độ.
“Văn Sâm… cậu ra ngoài đi… họ sắp vào rồi…” Cô đẩy nhẹ vai cậu, van xin.
“Ra ngoài? Tại sao phải ra?” Văn Sâm nhếch mép cười xấu xa. “Không phải chị thích cảm giác lén lút kích thích này sao? Hay là chúng ta chơi một trò chơi nhé?”
“Trò… trò gì?”
“Gọi em là ‘Ba ba’.”
Ngôn Hi trố mắt nhìn cậu, không tin vào tai mình. “Cái gì? Cậu điên rồi!”
“Gọi đi. Nếu không gọi, em sẽ không rút ra, mà còn bế chị ra mở cửa cho họ xem đấy.”
Tiếng bước chân đã đến rất gần. Tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa lạch cạch. Ngôn Hi sợ đến mức hồn xiêu phách lạc.
“Ba… ba ba…” Cô lí nhí, mặt đỏ bừng như sắp nhỏ máu.
“Bé ngoan. Ba ba thưởng cho con.”
Văn Sâm thúc mạnh một cái cuối cùng thật sâu, chạm đến tận cùng tâm hồn cô, rồi mới chịu rút ra ngay khi cánh cửa phòng dụng cụ hé mở.
Cậu nhanh chóng kéo cô vào góc khuất sau những tấm đệm nhảy cao xếp chồng lên nhau, che chắn cho cơ thể trần trụi của cả hai.
Hai nữ sinh bước vào, vừa đi vừa nói chuyện, hoàn toàn không biết rằng trong góc tối của căn phòng, có một đôi nam nữ đang ôm nhau, trái tim đập loạn nhịp vì sự mạo hiểm tột cùng. Văn Sâm bịt miệng Ngôn Hi, tay vẫn hư hỏng xoa nắn bầu ngực cô, tận hưởng sự run rẩy đầy sợ hãi và hưng phấn của người con gái trong lòng.
Đó là một sự trừng phạt, nhưng cũng là một sự đánh dấu chủ quyền đầy ngọt ngào và man dại mà Văn Sâm dành cho cô giáo nhỏ của mình.

Bình luận (0)

Để lại bình luận