Chương 40

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 40

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Vài ngày sau, một thị trấn nhỏ cách Kinh Thành năm trăm dặm về phía bắc.
Trong thị trấn không có nhiều nhà trọ sạch sẽ, sau khi bàn bạc, huynh đệ Sở gia chọn một trong số đó và tạm trú ở đó.
Vị trí của nhà trọ này rất tốt, không chỉ thuận tiện để hỏi thăm tình hình của thị trấn, mà còn có thể kịp thời trốn thoát. Về vấn đề này, Vân Trần tin tưởng ánh mắt của bọn họ.
Ninh Oản với ba người phân biệt ra vẻ xưa nay không quen biết, phu thê cùng người bán dạo, nếu là ban ngày có người ngoài ở đây, gặp mặt coi như không quen biết, để tránh ba nam một nữ mục tiêu quá rõ ràng, dễ dàng bị Tiêu Huyên cùng truy binh phát hiện.
Nhưng vào ban đêm, ba nam nhân sẽ tập hợp lại bên nhau, đem nàng làm cho chết đi sống lại.
Chân Ninh Oản đau đến nổi đi không được, quai hàm cũng đau mấy ngày, nhịn không được đành phải lạnh nhạt nói với bọn họ, một lần chỉ có thể là một người. Nếu ai không tuân thủ quy củ, về sau nàng sẽ không bao giờ nói chuyện với người đó nữa. Các nam nhân lúc này mới từ bỏ.
Bọn họ ở thị trấn nhỏ này trong một thời gian dài, chỉ vì để gây nhầm lẫn cho những kẻ truy binh. Ninh Oản không biết kế hoạch của bọn họ, chỉ là bọn hắn nói cái gì, nàng liền làm theo.
Chỉ cần có thể thoát khỏi Kinh Thành, làm cái gì nàng đều nguyện ý.
Tuy nhiên, đối với các nam nhân mà nói, những ngày trốn truy bình quá mức nhàm chán, cho nên cả ba bắt đầu tưởng tượng về cuộc sống tương lai của mình.
Bọn họ không có khả năng làm Ninh Oản mai danh ẩn tích cả đời, dự định cùng nàng thành thân trước, chờ tiếng gió qua, liền công khai thân phận của nàng. Đến lúc đó, Tiêu Huyên ở kinh thành xa xôi, ngoài tầm tay với, Sở gia lại có quân công trong người, việc này cũng sẽ hoàn thành.
Mặc dù điều này không tốt cho thanh danh của Ninh Oản, nhưng nó đã là tốt nhất trong nhiều biện pháp.
Nhưng vấn đề xảy ra sau đó.
Tỷ như, ai tới làm tân lang nàng?
Vân Trần tự nhiên không có khả năng đảm nhiệm, đối tượng hôn ước cùa nàng dừng ở trên Sở gia, vì vậy gánh nặng đè lên trên người huynh đệ Sở gia.
Sau khi Sở Duy Vân trở về biên giới, tất nhiên muốn khôi phục thân phận, hắn mới là đối tượng hôn ước danh chính ngôn thuận. Chính là Sở Vân Hách đã đem hôn ước nháo đến khiến thiên hạ đều biết, nếu khi thành thân đột nhiên thay đổi người, không tránh khỏi người khác nghị luận Sở gia.
Nhưng mà, Sở Duy Vân, hắn “Chết” mười mấy năm, đột nhiên sống lại, khẳng định sẽ mang đến phiền toái càng lớn hơn nữa.
Ba người trước sau tranh chấp không ngường, cuối cùng vẫn là Ninh Oản nhược nhược mà nhiều câu miệng “Mặc kệ cùng ai thành thân, thuốc trong người ta còn không chưa có giải khỏi……”
Ánh mắt bọn họ đồng thời sáng ngời.
Đúng rồi, mặc kệ tân lang là ai, còn có “Nến đỏ ảnh thâm”, bọn họ ai đều đi không được.
Lời nói này đã đem vấn đề giải quyết.
Vấn đề giải quyết, ánh mắt ba người không tự chủ được mà dừng ở trên người Ninh Oản. Thiếu nữ đáng thương này hoàn toàn không biết gì cả, cho đến khi bị Sở Vân Hách quay người ấn ở trên giường, mới giật mình hoảng mà giãy giụa lên.
“Đã đồng ý là một lần một người…… A……”
Hắn trước động thân xâm nhập, nắm lên quần áo ngăn chặn miệng nàng. Vân Trần lại cởi bỏ đai lưng, che lại đôi mắt Ninh Oản.
“Búi Búi nghe lời, chúng ta bảo đảm chỉ ở bên cạnh xem.” Không phải mỗi lần chỉ có một người sao.
Hoa huyệt non mềm bị Sở Vân Hách hung hăng chà đạp, bàn tay to của Vân Trần dừng ở hai vú nàng, thong thả mà xoa bóp cằm nắm.
Ninh Oản a a mà kêu, tựa hồ muốn kêu gọi Sở Duy Vân hỗ trợ.
Ở trong lòng nàng, Sở Duy Vân vẫn luôn rất bình tĩnh, hắn nhất định có thể khuyên hai con sói đói này.
Không nghĩ tới một đôi tay khác xốc lên quần áo phía sau lưng nàng, những nụ hôn ướt át rơi xuống sau lưng, mút ra những vệt đỏ. Ninh Oản không thể tin được rên ɾỉ mấy tiếng, muốn giãy giụa, lại bị ba người cùng nhau đè xuống, khiến nàng không thể động đậy một ngón tay.
Từ ban đêm đến rạng sáng, nàng ngất xỉu lại bị thao tỉnh, côn thịt thôn cứng nhục chôn trong huyệt, thật sự là một lần một người.
Đối phó với hai nam nhân trong một đêm đã tiêu hao hết sức lực của nàng, đủ để nàng ngủ đến trưa hôm sau, huống chi ba nam tử hung mãnh như hổ?
Trước khi Ninh Oản ngất đi lần cuối, hai mắt nàng vẫn bị che kín, bên tai là tiếng thở khàn khàn của nam nhân. Khi nàng tỉnh dậy, quán trọ đơn sơ đã biến mất, thay vào đó là những vì sao xuất hiện rồi biến mất trên đầu nàng, cùng những cành cây xào xạc xung quanh nhanh chóng lùi xa.
Nàng ngồi trên lưng ngựa.
Đây là ấn tượng đầu tiên của nàng.
“Tỉnh? Sợ thì nhắm mắt lại.”
Sở Vân Hách ôm chặt nàng ở trong ngực, một tay ôm lấy dây cương, phi nhanh về phía trước. Phía sau có tiếng bước chân vô hình, đuổi theo rất sát.
Ninh Oản trong lòng trầm xuống.
Là truy binh.
Bọn họ vẫn là bị phát hiện.
Ninh Oản không dám phát ra tiếng, mặc cho con ngựa phi nhanh như bay, nàng vẫn nắm chặt lấy vạt áo của hắn, không dám buông ra.
Nàng biết, một khi ở chỗ này bị chặn lại, sẽ không bao giờ có cơ hội thoát khỏi Tiêu Huyên nữa.
Nghe thấy tiếng hò hét phía sau xa dần, Sở Vân Hách cười lạnh “Chỉ bằng bản lĩnh này, cũng muốn đuổi theo ta? Chê cười. Thời điểm gia đem man nhân giết khỏi Du Môn Quan, các ngươi còn ở nhà ăn nãi đấy.”
Hắn vừa dứt lời, dường như để khiến hắn không còn kiêu ngạo tự mãn, không khí nứt vỡ thanh âm dày đặc truyền đến, khiến Sở Vân Hách giật mình.
Con mẹ nó, bệ hạ đây là làm bộ nghiêm túc thật đấy, lại bắn tên?
Hắn tận lực cúi thấp người, thân hình cao lớn hoàn toàn bao phủ lấy Ninh Oản. Ninh Oản sợ hắn bị mũi tên gây thương tích, đôi tay dùng sức ôm lấy eo hắn, lại nghe thấy phía sau cách đó không xa truyền đến một mệnh lệnh “Dừng tay ”
Là thanh âm Tiêu Huyên Hắn cũng ở đây
Toàn thân Ninh Oản không tự chủ được phát lạnh.
Tuyệt đối không thể bị bắt được……
Sở Vân Hách hừ lạnh một tiếng “Ta cùng bọn hắn chia thành ba nhóm, bọn hắn còn cưỡi ngựa mang theo tư trang. Bệ hạ nhãn lực thật tốt, có thể nhìn thấu bọn hắn……. Đừng sợ.”
Ninh Oản làm sao có thể không sợ.
Nàng biết Tiêu Huyên như thế nào nhìn thấu qua…… Bởi vì hắn quá hiểu biết thân thể nàng.
Nàng cũng biết, Tiêu Huyên thật lâu tới nay đều nhìn chăm chú vào nàng, một động tác của nàng, Tiêu Huyên có thể biết suy nghĩ của nàng.
Nhưng ngay cả nàng cũng không ngờ rằng trong một đêm và khoảng cách như vậy, Tiêu Huyên thực sự có thể nhìn thâhs người bên cạnh nàng mà ai …
Một tiếng dừng lại này, cũng không phải vì nhát gan, mà là sợ mũi tên làm nàng bị thương.
Ninh Oản cắn răng, đối với Sở Vân Hách nói “Để ta ngồi ở sau lưng ngươi.”
Sở Vân Hách đâu chịu đáp ứng, “Làm nữ nhân bảo hộ, ta còn là nam nhân sao?”
“Búi nhi ”
Tiêu Huyên hiển nhiên cũng nghe thấy lời này của nàng, lạnh giọng quát bảo nàng ngưng lại. Ninh Oản tập trung nhìn kỹ, mũi tên tuy rằng không có, nhưng Tiêu Huyên tự mình phóng ngựa lại đây, cách bọn họ không xa.
Tất cả những con ngựa được cống nạp cho hoàng gia đều là loại thượng hạng, và con ngựa của Tiêu Huyên là con tốt nhất trong số đó.
Đã lâu không gặp, vị Đế Vương trẻ tuổi đuổi theo phía sau đã gầy đi rất nhiều, nhưng ánh mắt lại sáng ngời đến kinh ngạc, như thể cả đời chỉ dựa vào một mình nàng.
Hai bên một trước một sau, vẫn duy trì khoảnh cách không xa cũng không gần. Tình huống như vậy, Ninh Oản hiển nhiên càng không thể ngồi ở phía sau hắn, nếu không Tiêu Huyên đi với tốc độ nhanh hơn, chỉ cần thả người nhảy, là có thể đem nàng từ trên lưng ngựa ném xuống.
Trên đường rừng núi, tiếng vó ngựa dồn dập, dần dần hướng về phía bắc.
Sở Vân Hách giương giọng nói “Phía trước bị phong tỏa, lộ ra càng sâu, bệ hạ vẫn là về đi.”
Lời này của hắn không phải là đe dọa Tiêu Huyên. Bọn họ chọn thị trấn nhỏ đó cũng là có chủ ý. Nơi đó cách phạm vi ảnh hưởng của Sở gia không xa, cho dù xảy ra tình huống gì, cũng có thể nhanh chóng đến tiếp ứng. Nếu tiếp tục, đối với Tiêu Huyên không có chỗ tốt.
Nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé trong lòng Sở Vân Hách, Tiêu Huyên không thể dời mắt đi.
Nàng càng ngày càng xinh đẹp.
Trước đây đem nàng giam ở Thái Cực Điện hơn hai tháng, nàng vẫn luôn không có tinh thần gì, hiện tại lại càng thêm xinh đẹp.
Vội vã rời khỏi hắn như vậy sao……
Ninh Oản ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của hắn. Nàng im lặng một lúc rồi bất ngờ rút trâm cài trên đầu ra áp vào cổ họng.
Hô hấp Tiêu Huyên đều đình trệ.
“Búi nhi, đừng……”
Hắn thật cẩn thận mà kêu nàng, sợ nàng ở trên ngựa xóc nảy, không cẩn thận làm mình bị thương.
Ninh Oản không nói, nhưng cây trâm cài ngược lại càng thêm sâu.
“Đừng đuổi theo ”
Ninh Oản lạnh giọng cảnh cáo hắn, Tiêu Huyên khó có thể tin, như cũ phóng ngựa đuổi theo. Ninh Oản bỗng nhiên dùng sức, trâm cài liền đâm thủng da thịt kiều nộn,một chuỗi hạt máu bắn ra trong nháy mắt, rơi xuống trong gió, đập vào trên mặt Tiêu Huyên.
Con ngựa đang chạy loạn xạ bỗng bị ghì chặt lại, con ngựa thở dài một tiếng, chồm lên cao, lo lắng lững thững đi. Người và ngựa đuổi theo phía sau cũng dừng lại, đám người ngơ ngác nhìn kẻ cưỡi ngựa phía trước.
Tiêu Huyền ngơ ngác nhìn vẻ mặt kiên quyết của nàng, ngay cả vết máu trên mặt cũng không kịp lau đi. Hắn mở miệng muốn ngăn cản Ninh Oản, lại thấy Ninh Oản giơ tay, ném trâm cài đi, sau đó cùng Sở Vân Hách biến mất vào trong rừng núi.
“Chủ tử, còn đuổi theo sao?”
Thuộc hạ bên cạnh thật cẩn thận hỏi hắn. Tiêu Huyên không đáp, si ngốc mà nhìn phương hướng nàng rời đi, bỗng nhiên xoay người xuống ngựa, lảo đảo tiến về phía trước, nhìn một lúc dưới ánh trăng mờ ảo giữa những ngọn cây, nhặt lên trâm cài nàng ném xuống.
Đây là trâm cài nàng dùng trong lễ cập kê, không nghĩ tới sẽ được dùng cho tới hôm nay.
Lúc ấy nàng lớn khái nghĩ tới, vì sao hoàng huynh không tặng quà cập kê cho nàng. Sau khi bị hắn chiếm đoạt sau, nàng có lẽ sẽ nghĩ, nàng chính là lễ vật của hoàng huynh.
Hơn nữa đó là những gì hắn nói đêm đó.
Nhưnh nàng không biết, cây trâm này, chính là do hắn chọn lựa, chuẩn bị lễ vật.
Hắn dùng đầu ngón tay xoa xoa góc trâm cài, đầu ngón tay thô ráp có thể cảm nhận được có chút dấu vết tinh tế đó là chính tay hắn khắc chữ, khắc tên của hai người lại với nhau.
Hắn đã là Hoàng Đế, đương nhiên sẽ không bao giờ nói chuyện tình cảm như vậy, cũng sẽ không bao giờ nói ra.
Mà hiện tại, cây trâm này bị nàng tùy tay ném xuống, hoa văn trên trâm cũng tổn hại một chút. Những dòng chữ hắn khắc vẫn còn nguyên vẹn trong lòng bàn tay.
Chỉ là người không còn nữa.
Thân thể Tiêu Huyên lắc lư, cổ họng nghẹn lại, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
“Chủ tử ” “Bệ hạ ”
Cái liếc mắt vừa rồi có lẽ là lần cuối cùng trong cuộc đời này.
Trước khi ngất xỉu, hắn nghĩ như vậy.

Bình luận (0)

Để lại bình luận