Chương 41

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 41

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: DƯ VỊ CỦA SẮT VÀ HOA HỒNG

Tô Nhuyễn tỉnh giấc trong một trạng thái lơ mơ, nửa thực nửa mơ. Căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng máy điều hòa chạy êm ru. Toàn thân cô rã rời, một cơn đau mỏi ngọt ngào lan tỏa từ thắt lưng xuống tận bắp đùi. Nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể cô vẫn còn âm ỉ, như một vết thương vừa khép miệng, vừa sưng tấy vừa nhạy cảm.

Cô không cần nhìn cũng biết, ga giường đã nhàu nát. Mùi hương trong phòng là một hỗn hợp kỳ lạ: mùi tinh dịch nồng hăng, mùi mồ hôi của anh, và mùi hoa hồng từ sữa tắm của cô.

Anh không có ở bên cạnh.

Một nỗi hẫng hụt chợt dâng lên. Anh đi rồi sao? Sau tất cả… anh cũng giống như những cơn ác mộng của cô, đến rồi đi, để lại một mớ hỗn độn?

Cô run rẩy ngồi dậy, với lấy cây gậy dẫn đường.

Cánh cửa phòng tắm bật mở.

Kha Tùng Ứng bước ra. Anh không mặc áo, chỉ quấn hờ một chiếc khăn tắm quanh hông. Tóc anh ướt sũng, nhỏ giọt xuống lồng ngực săn chắc. Anh không nhìn cô, mà đi thẳng đến bàn làm việc, lôi sách vở ra.

“Dậy rồi à?” Giọng anh khàn, và mệt mỏi. “Tắm đi. Sắp đến giờ học bù.”

Tô Nhuyễn sững sờ. “Anh…”

“Sao?” Anh quay lại. Mặt anh tái nhợt, đôi môi thường ngày kiêu ngạo giờ khô khốc.

Cô nhận ra. “Anh… anh bị sốt?”

Anh nhíu mày, định chối, nhưng một cơn choáng váng ập đến. Anh lảo đảo, vịn vào thành bàn.

“Chết tiệt.” Anh rủa thầm. Vết thương sau gáy, sau một đêm vận động quá sức, bắt đầu hành anh.

Tô Nhuyễn hoảng hốt. Cô quên cả đau đớn, quên cả xấu hổ. Cô lao về phía anh, mò mẫm, sờ lên trán anh.

Nóng. Nóng như lửa đốt.

“Anh điên rồi! Anh phải đến bệnh viện!”

“Anh không sao.” Anh gạt tay cô ra, nhưng không còn sức. “Chỉ là… hơi choáng.”

Cô bắt đầu khóc. Lại khóc. “Là tại em… Em… Em…”

“Câm miệng.” Anh kéo cô vào lòng, một cái ôm mệt mỏi. “Không liên quan đến em.” Anh hít một hơi, vùi mặt vào tóc cô. “Là anh tự nguyện.”

Anh hôn cô. Một nụ hôn phớt, vị thuốc lá và mệt mỏi. “Ngoan. Anh không sao. Chỉ cần… em ở đây.”

Anh bế cô, đặt lên sô pha. Anh không đủ sức để làm tình, nhưng anh đủ sức để chiếm hữu. Anh nằm xuống, gối đầu lên đùi cô.

“Nhuyễn Nhuyễn…” Anh thì thầm, giọng yếu ớt.

“Em đây.”

“Kể chuyện cho anh nghe đi. Kể chuyện ‘Nhà Thờ Đức Bà Paris’.”

“Anh…”

“Kể đi. Anh muốn nghe giọng em.”

Và thế là, trong căn phòng yên tĩnh, cô gái mù kể lại câu chuyện về gã gù. Còn chàng trai ngạo mạn nhất thế gian, lần đầu tiên, lại yếu đuối gối đầu lên đùi cô, chìm vào giấc ngủ.

Cô không biết rằng, lúc cô thiếp đi, anh đã tỉnh. Anh nhìn cô, rồi lẳng lặng gọi Cát Ngạn.

“Đưa tao vào bệnh viện. Vết thương nhiễm trùng rồi.” Anh dặn. “Đừng cho cô ấy biết.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận