Chương 41

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 41

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Ván Bài Lật Ngửa

Lưu Tráng Tráng nuốt nước bọt, bàn tay cầm chiếc đồng hồ nặng trĩu mồ hôi. Cậu ta bước vào tiệm cầm đồ duy nhất dưới huyện, một căn tiệm tối tăm, cũ kỹ.

Gã chủ tiệm, một lão già mắt lươn, đang lim dim ngủ, bị tiếng gọi của Tráng Tráng đánh thức. Lão uể oải vươn vai, nhưng khi nhìn thấy chiếc đồng hồ Lưu Tráng Tráng đặt lên quầy, đôi mắt đang nhắm nghiền bỗng sáng rực lên.

Lão không vội cầm. Lão đeo cái kính lúp, ghé sát mặt, săm soi từng chi tiết. Càng xem, tay lão càng run. Lão ngẩng phắt lên, nhìn Tráng Tráng như sinh vật lạ: “Cậu… cậu lấy cái này ở đâu ra?”

“Thì… của bạn tôi. Anh cứ xem được giá bao nhiêu thì lấy.” Lưu Tráng Tráng chột dạ.

“Chờ đấy.” Lão chủ tiệm không nói hai lời, vội vã chạy vào căn phòng bên trong, đóng sập cửa lại. Tiếng lão gọi điện thoại, giọng thì thầm nhưng đầy hưng phấn.

Lưu Tráng Tráng đợi chừng nửa nén nhang, lòng nóng như lửa đốt. Cậu ta chỉ mong có vài triệu để Vãn Phong lo việc.

Hai mươi phút sau, một chiếc xe hơi đen bóng, sang trọng đến mức không thuộc về cái huyện nghèo này, trờ tới. Bốn gã vệ sĩ mặc đồ đen, khí thế bức người, bước xuống, mở cửa cho một ông lão tóc bạc trắng, tay chống gậy ba-toong nạm ngọc.

Lão chủ tiệm vội vàng chạy ra, khúm núm: “Tiêu lão gia, ngài xem, có phải nó không ạ?”

Ông lão, được gọi là Tiêu lão gia, không thèm nhìn lão chủ tiệm. Ánh mắt ông dán chặt vào chiếc đồng hồ. Bàn tay đeo nhẫn ngọc của ông run rẩy khi cầm nó lên. Ông chỉ liếc nó một cái, rồi quay sang Lưu Tráng Tráng.

Một ánh nhìn uy nghiêm, xuyên thấu, làm Lưu Tráng Tráng lạnh sống lưng.

“Nói.” Giọng ông lão khàn đặc, nghẹn ngào. “Cậu tìm thấy nó ở đâu.”

Một gã vệ sĩ mở một chiếc va-li đặt lên bàn. Bên trong, tiền mặt xếp ngay ngắn thành từng cọc. Lưu Tráng Tráng hoa cả mắt. Cả đời cậu ta chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy.

“Nói cho tôi biết,” Tiêu lão gia lặp lại, “chủ nhân của nó đang ở đâu. Số tiền này… một triệu… là của cậu.”

Lưu Tráng Tráng run rẩy. Cậu ta nghĩ đến Vãn Phong đang chờ tiền phẫu thuật. Cậu ta lắp bắp: “Là… là của một… một thằng ngốc… mà nhà cháu nhặt được trên núi.”

Bình luận

Để lại bình luận