Chương 41

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 41

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Quý Hạ nghiêng người hơi ngửa đầu, cổ trắng nõn cong ưu nhã thon dài, đối diện với khuôn mặt chàng trai, nhìn thấy anh có biểu cảm như vậy, nhịn không được cười một tiếng, giơ tay nhéo mặt anh.

“Nói cái gì vậy? Quay lại nói sau đi.” Trong phòng yến hội của người ta thảo luận về họ, con mèo con này cũng không sợ bị người ta nghe thấy sẽ xấu hổ chết đi được.

Cái gì anh cũng không biết, nhưng khả năng quan sát đặc biệt tốt.

“Ồ, nhưng tôi không giống anh ta.”

Chàng trai… Không, có lẽ phải nên nói là một người đàn ông.

Mặc dù gương mặt kia có chút ngây thơ, lúc dùng ánh mắt vô tội nhìn người thì sẽrất nhỏ tuổi, nhưng chiều cao này còn có hành động vừa làm không thể nói đó là chàng trai ngây thơ.

Mèo con không chút để ý mở miệng, sau đó anh hạ thấp giọng nói, giọng nói Vân Bạch trầm thấp mềm mại, có ý tứ làm nũng, luôn quyến rũ người ta ngứa ngáy trong lòng.

Hơn nữa sao mà đứng gần thế, nghĩ cái gì vậy?

Quý Hạ giơ tay đẩy anh ý bảo chờ việc ở nơi này kết thúc rồi nói sau.

Vân Bạch ngoan ngoãn lùi về phía sau một bước, nhưng vẫn giống như một cái đuôi nhỏ, đi theo phía sau Quý Hạ, Quý Hạ đi tới đâu, anh đi theo tới đó.

Quý Hạ không đành đuổi anh.

Mãi cho đến khi bữa tiệc chính thức bắt đầu, tất cả mọi người ngồi xuống, bánh ngọt sang trọng được đẩy lên, đèn tắt.

Người chủ trì phía trên đang dẫn mấy lớp trẻ Phó gia nói chúc phúc, Quý Hạ cùng Vân Bạch đứng ở góc sau, vừa mới muốn nhìn xem đột nhiên trời bỗng tối sầm lại bắt gặp đôi đồng tử mèo sáng rực trong đêm tối.

Thật sự là hai mắt to sáng ngời trong đêm đen, nhìn qua thật đáng sợ.

Quý Hạ:…

Đôi mắt màu hổ phách tuy rằng rất hiếm thấy, nhưng cũng không phải là không có, thế nhưng trong đêm tối còn có thể phát sáng, cái này thật sự là tìm đâu cũng không thấy.

Vân Bạch còn chưa kịp phản ứng, Quý Hạ đã kéo tay anh lại.

Vân Bạch: ”?” Không phải không dắt đi sao?

Nhưng khi tay Quý Hạ vươn tới, anh nhanh chóng đưa tay ra, cũng nắm lấy tay Quý Hạ, một giây sau, xúc cảm mềm mại ấm áp phủ lên đôi mắt.

“Nhắm mắt lại đi.”

Giọng nói của cô vang lên bên tai anh.

Vân Bạch lập tức ý thức được điều gì, nghe lời nhắm lại.

Lông mi mảnh khảnh nhẹ nhàng đảo qua lòng bàn tay Quý Hạ, có hơi ngứa.

Thân thể càng dựa vào nhau gần nhau hơn, nhưng mà trong góc nhỏ này, cũng không ai chú ý tới, đợi đến khi ánh đèn được bật lên, Quý Hạ mới không có việc gì buông tay xuống, giống như người vừa mới che đôi mắt mèo phát sáng cho mèo con nhà mình không phải là cô.

Đôi mắt mèo của Vân Bạch chậm rãi mở ra, chợt thấy ánh sáng, không thích ứng được hơi híp lại, lười biếng đi theo phía sau cô như vậy.

“Quý Hạ.”

Đi được vài bước, nhìn thời gian không khác biệt lắm, Quý Hạ thấy không xảy ra chuyện gì, thở phào nhẹ nhõm đang định mang theo mèo con nhà mình rời khỏi sân khấu, chợt nghe thấy thanh âm bên cạnh.

Người phụ nữ trong ngày đông còn mặc váy dài tinh xảo đứng cách đó không xa, mang theo ý cười nhìn Quý Hạ, mở miệng gọi, ngữ khí có chút nhẹ nhàng.

Quý Hạ nhìn qua, gật đầu với cô ta.

Người này tên là Tiền Quân. Thời đại học, Quý Hạ và Tiền Quân học cùng chuyên ngành và cùng ký túc xá, nhưng đối phương không biết ưu thế đến từ đâu. Ban đầu, họ rất hợp nhau, nhưng càng về sau, dường như cả thế giới đều phải xoay quanh cô ta, bản chất đúng đắn dần được bộc lộ, Quý Hạ và một vài cô bạn tốt chơi thân dần dần xa cách với cô ta.

Chính là nếu thật sự xác định quan hệ, cô có chút không biết nên nói gì với gia đình.

Cũng không thể nói với cha —— này, lão Quý, con tìm cho ngài một đứa con rể, là một con mèo

Lão Quý khẳng định sẽ hoảng sợ, sau đó cầm chổi lông gà lên—— đi đập con mèo dụ dỗ con gái cưng của ông đi.

Bình luận (0)

Để lại bình luận