Chương 41

Vân Dật nhìn thấy một thiếu niên tóc bạc trần truồng đi dưới ánh trăng, chỉ trong vài giây y đã đi tới bên bờ suối, bước xuống nước rồi đi tới bên cạnh bọn họ.
Người nọ có khuôn mặt sắc sảo và tuấn mỹ như ngọc, đôi mắt xanh thẳm như bầu trời đầy sao vừa mỹ lệ mà cũng vừa huyền ảo. Trông y tao nhã và thoát tục giống như vị công tử bước ra từ bức tranh phong cảnh vẽ bằng mực, cả người toát ra một khí chất vô cùng thanh nhã.
Cho dù lúc này y đang khỏa thân đi chăng nữa, thì điều đó cũng không làm giảm vẻ tao nhã như thần tiên trên người y, ngược lại còn tăng thêm khí chất cao quý và thanh khiết.
Sau khi vị công tử như tiên giáng trần ấy đi đến bên cạnh Vân Dật, y đặt tay lên lưng Vân Lạc đang đứng dựa vào tảng đá.
“Động tác của đệ nhanh nhỉ?”
Vân Dật nhếch môi: “Huynh cũng không chậm.”
“Đệ không sợ phụ thân tới tìm mình tính sổ sao?” Vân Thanh vuốt ve tấm lưng trắng nõn nuột nà của Vân Lạc, sau đó cúi người hôn lên lưng của cậu một cái.
“Nếu sợ thì ta đã chẳng đến.” Hông Vân Dật ưỡn về phía trước để đút dương vật thô dài vào giữa hai chân của cậu, nhẹ nhàng cọ xát với hoa huyệt non nớt.
Vân Lạc lẳng lặng lắng nghe cuộc nói chuyện của hai người, cậu vốn đang dựa vào tảng đá để Vân Dật cọ hoa huyệt bỗng nhiên giãy giụa muốn xoay người lại.
“Đại ca.” Vân Lạc ngồi trên tảng đá ngẩng đầu lên chào hỏi Vân Thanh.
Hoàn cảnh này làm cậu rất muốn rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng dựa vào sự hiểu biết của cậu về hai người ca ca này thì họ nhất định sẽ không để cậu dễ dàng rời đi, nên cậu quyết định ở lại xem họ sẽ làm gì.
“Mấy ngày nay không gặp, có nhớ lớn ca không?” Vân Thanh cúi người nâng mông cậu lên, bế cậu lên một đứa con nít.
Tư thế của cả hai người vô cùng mập mờ, chỉ cần Vân Thanh nhấp nhẹ một cái là có thể đút dương vật cứng ngắc dưới háng vào trong hoa huyệt non nớt của cậu.
Đối mặt với câu hỏi của Vân Thanh, Vân Lạc vốn đã quen giả vờ ngốc nghếch, luôn luôn thể hiện gương mặt ngây thơ và hiền lành, thế nên giờ đây cậu vẫn ngoan ngoãn đáp lại y bằng hai từ…
“Có nhớ.”
Vân Thanh không bao giờ nghi ngờ điều cậu nói, y cúi đầu ngậm lấy đôi môi nhỏ nhắn rồi trao cho cậu một nụ hôn nhẹ nhàng và lưu luyến. Sau nụ hôn, y ôm chặt lấy cậu và nói: “Đại ca cũng nhớ đệ.”
Ngày đêm mong nhớ mà trái tim như rơi vào dầu sôi lửa bỏng, sống một ngày cũng thấy dài như một năm. Cuối cùng y không thể nhịn nổi mà chạy đến tẩm điện của phụ thân, trốn vào trong một góc khuất để nghe giọng của Vân Lạc.
Thế nhưng những âm thanh y nghe được lại là tiếng rên rỉ dâm đãng của Vân Lạc khi bị phụ thân đụ. Tiếng kêu khe khẽ nhưng quá đỗi quyến rũ của Vân Lạc đã khơi dậy dục vọng bị đè nén bấy lâu nay của y, khiến y mất đi lý trí và biến thành dã thú chỉ biết vừa thủ dâm vừa nghe tiếng rên rỉ của cậu.
Liên tục mấy ngày mấy đêm, phụ thân đụ đệ đệ bao lâu thì y cũng cầm dương vật thủ dâm lâu từng đó.
Trong lúc thủ dâm, trong đầu óc của y tràn ngập những hình ảnh mình đang đụ Vân Lạc bằng nhiều tư thế khác nhau. Nhưng cũng vì đã bắn tinh quá nhiều lần nên khi Vân Lạc được phụ thân thả ra khỏi tẩm điện, thì y lại không thể đến đón cậu đi ngay.
Tuy nhiên, bây giờ vẫn chưa muộn.
Quanh đi quẩn lại, Vân Lạc vẫn trở về trong vòng tay của y.
“Lạc Lạc, lớn ca rất nhớ đệ, cho lớn ca được không?”
Vân Lạc không ngốc, cậu biết rằng “cho” trong miệng của lớn ca có nghĩa là muốn đụ cậu. Vân Lạc không quá rối rắm về vấn đề này, vì đây là chuyện cậu có thể chấp nhận và cậu đã chuẩn bị xong câu trả lời từ lâu.
“Được.” Vân Lạc nhẹ nhàng đáp lại.
Sau khi nhận được câu trả lời của Vân Lạc, Vân Thanh nói “Lạc Lạc ngoan”, sau đó nâng mông cậu lên, dùng ngón tay mở rộng hoa huyệt rồi đưa hoa huyệt kề sát vào dương vật đang dựng đứng thẳng như cây cột của mình.
Sau khi dương vật cọ xát hai lần vào hoa huyệt khít khao, Vân Thanh ôm mông của cậu ấn xuống để dương vật chen vào bên trong hoa huyệt mềm mại, đâm thẳng dương vật vào trong tử cung chưa khít lại của cậu.
Vào lúc tử cung non nớt bị dương vật to lớn của y xâm nhập, Vân Lạc rên lên một tiếng ngâm nga mềm mại, “A… Sâu quá… Đâm hết vào…”

Bình luận

Để lại bình luận