Chương 41

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 41

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Dù sao bản thân hay người thân bị bệnh tật giày vò sẽ không dễ dàng đều ngủ như vậy.

Sau lưng Kiều Sơ Vũ truyền tới cảm giác lạnh lẽo, theo bản năng mà bước đi nhanh hơn.

Cây bán nước đặt ở cuối hành lang.

Do chủ trương tích kiệm nhiêm liệu, ánh đèn bên đó chỉ chiếu sáng mập mờ. Kiều Sơ Vũ có thể thấp thoáng thấy được một bóng người cao gầy đứng dựa vào hành lang.

Linh cảm của Kiều Sơ Vũ về chuyện này không tốt chút nào.

Cô bước nhanh hơn về phía cây bán nước, dự định mua rồi nhanh chóng trở về.

“Bé con Sơ Vũ thật là lạnh lùng quá đi mất!” Khi lướt qua người kia, giọng nói quen thuộc bất ngờ vang lên.

Kiều Sơ Vũ vừa nghe là biết chủ nhân giọng nói kia là ai.

Cô đứng ngây ra đó, lí trí thôi thúc Kiều Sơ Vũ mau mau chạy đi, nhưng đôi chân run rẩy lại không cho phép.

“Không nhớ tôi chút nào sao?” Chân Giang Âm rất dài, hắn tiến lên một bước liền đứng sát bên cạnh Kiều Sơ Vũ, ôm bé thỏ nhỏ đang run lợi hại vào trong lòng.

“Giang… Giang gia….” Kiều Sơ Vũ muốn nói gì đó, nhưng cảm giác lạnh lẽo giống như bị một con rắn lớn quấn lấy mình, giọng nói cũng trở nên lạc đi.

“Quên cách tôi dạy em gọi rồi?” Câu hỏi của Giang Âm cất lên cùng tiếng cười mỉa mai của hắn.

Chúng cộng hưởng lại giống như một bàn tay vô hình đẩy Kiều Sơ Vũ xuống địa ngục.

Giang Âm cũng không có kiên nhẫn cùng cô đứng yên lặng như vậy, hắn dễ dàng nhấc Kiều Sơ Vũ lên, giống như chim ưng hùng dũng cắp một con chuột hèn mọn đi vào căn phòng ngay gần đó.

“Đừng… Đừng mà… Tha cho tôi….” Kiều Sơ Vũ muốn hét lên nhưng bị hắn bịt miệng, chỉ có thể phát ra những tiếng kêu lí nhí.

Căn phòng này là phòng phẫu thuật, giường sắt vừa lạnh vừa cứng rắn. Giang âm lại không để tâm trực tiếp ép Kiều Sơ Vũ nằm trên đó, khiến cô lạnh tới co lại một cục.

“Tôi thật nhớ tiểu yêu tinh của tôi.” Giang Âm tham lam hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương vị trong trẻo của người thiếu nữ.

Mới xa cách vài tháng, hắn mỗi đêm đều nhớ mong hình bóng này không nguôi.

Kiều Sơ Vũ im lặng không lên tiếng, trong mắt hiện lên vẻ quật cường song cũng không dấu nổi tia sợ hãi. Cô không dám tự nhận bản thân hiểu rõ Giang Âm, nhưng tính tình hắn mười phần coi như Kiều Sơ Vũ cũng có bản lĩnh nắm được một phần.

Càng kêu gào phản kháng, hắn lại sẽ càng điên cuồng cùng bạo lực.

Huống hồ đây cũng không phải là lần đầu tiên.

“Sao lại ngoan ngoãn như vậy? Không kêu khóc nữa sao?” Giang Âm một hồi lâu đều không nghe thấy tiếng động nào liền ngước mắt lên nhìn Kiều Sơ Vũ.

Cô lẳng lặng lắc đầu.

Sau đó lại giống như một cái xác chết, yên lặng không nói chuyện.

Hành động này khiến Giang Âm lại càng thêm tức giận, hắn vốn muốn ở lần gặp lại sau bao nhiêu lần này đối xử với Kiều Sơ Vũ dịu dàng một chút.

Không ngờ thời gian lưu lạc lại khiến bé cừu non của hắn trở nên ương bướng như vậy. Giang Âm trực tiếp bỏ qua màn dạo đầu, lấy ra cự vật cương cứng dưới thân hắn.

Khoảng khắc cự long chạm vào cửa động, Kiều Sơ Vũ vô thức sợ hãi muốn đứng dậy né tránh.

“Tôi xem em làm thế nào tiếp tục ương bướng!” Giang Âm không những dễ dàng giữ Kiều Sơ Vũ lại, còn một đường trực tiếp để người anh em của hắn chui vào hoa động chật hẹp.

“Đau!” Kiều Sơ Vũ đau tới đôi chân xinh đẹp ở nên co quắp, bên dưới truyền tới đau đớn giống như bị xé rách.

Giang Âm bật cười.

Hắn xem ra vẫn là quá coi trọng Kiều Sơ Vũ rồi. Giang Âm còn có đôi chút thương hoa tiếc ngọc, không tiếp tục di chuyển mà dừng lại đôi chút cho Kiều Sơ Vũ có thể chầm chậm thích ứng.

Nhưng như vậy người khó chịu lại là hắn.

Bên trong hoa động như có vô vàn cái miệng nhỏ không ngừng tham lam hút lấy như thể muốn hút sạch tinh khí của hắn.

“Tiểu yêu tinh dâm đãng thèm muốn đàn ông như vậy, mà miệng nhỏ còn chối hửm?” Cảm thấy Kiều Sơ Vũ cuối cùng cũng chảy ra mật dịch ngọt ngào, Giang Âm không thể chờ đợt mà bắt đầu di chuyển thoả mãn nhu cầu của bản thân.

Bình luận

Để lại bình luận