Chương 41

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 41

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Tôi không rảnh để làm mẹ của anh.” Cô đáp trả lạnh lùng, không chút cảm xúc.
“Hay là muốn làm mẹ của con tôi?” Hắn hỏi tiếp, giọng điệu đầy ẩn ý và trêu chọc.
“Đồ điên!” Vẻ mặt cô hiện rõ sự chán ghét, giọng nói cũng không mấy mặn mà: “Anh là bò hay sao mà cứ thích nhai đi nhai lại mấy chuyện cũ rích vậy?”
Người đàn ông chỉ cười mà không nói gì thêm. Mới có mấy ngày không gặp mà miệng lưỡi cô đã trở nên chua ngoa hơn nhiều rồi. Hắn cảm thấy bản thân mình thật sự rất buồn cười, hết chuyện để làm rồi hay sao mà lại đi nhung nhớ cái đồ đầu đất này cơ chứ? Nói cô là đầu đất thì cũng không hẳn là đúng, bởi vì vốn dĩ không phải là do cô ngốc nghếch đến mức không thể nhìn ra được tình cảm mà hắn dành cho cô.
Lục Hiểu Dư hận hắn, đây mới chính là nguyên nhân sâu xa nhất.
Tống Ngụy ảm đạm thở dài một hơi, rồi quay người bỏ đi. Trước khi rời khỏi con hẻm tối tăm, hắn không quên để lại một câu nói đầy ẩn ý:
“Lần gặp gỡ này không tính là bị bắt gặp. Lần sau nhớ phải trốn cho thật kỹ vào, tuyệt đối đừng để cho tôi bắt gặp được em thêm một lần nào nữa.” Hắn lại trầm giọng xuống dặn dò thêm: “Về nhà nhớ phải bôi thuốc đều đặn vào vết thương đấy. Gương mặt của minh tinh thì quý giá như vàng như ngọc vậy, đừng có để cho nó bị xây xước thêm nữa. Trông rất khó coi.”
Lục Hiểu Dư dõi mắt nhìn theo bóng lưng to lớn, cô độc của hắn khuất dần sau góc phố, tâm trạng cô trở nên hỗn loạn đến mức khó chịu. Bóng lưng của người đàn ông đó trông thật cô đơn, khiến cho trái tim cô bất giác run lên bần bật.
Là do cô nhìn lầm hay là do nó vốn dĩ đã luôn cô độc như vậy rồi?
Tống Ngụy quay trở về Bạch Viện với bộ dạng bất cần, mặc kệ sự đời không thèm quan tâm đến bất cứ thứ gì. Hắn ném mạnh chiếc áo khoác ngoài xuống sàn nhà, rồi đưa tay lên nới lỏng chiếc cà vạt đang thắt chặt trên cổ.
Hắn tạm bợ ngả lưng xuống chiếc ghế sô pha đắt tiền, bàn tay to lớn đưa lên kỹ lưỡng ngắm nhìn. Đôi bàn tay này vừa rồi đã chạm vào gò má mềm mại của cô, lòng bàn tay hắn dường như vẫn còn đọng lại chút hơi ấm vụn vặt mong manh.
Hắn đưa bàn tay lên miệng, dè dặt mà ôm ấp lấy nó. Như thể cô gái nhỏ đó đang ở ngay bên cạnh mình vậy, người đàn ông điên cuồng hôn hít lên bàn tay ấy.
Có trời mới thấu hiểu được, mấy ngày qua Tống Ngụy hắn sống chẳng khác nào đang ở trong địa ngục trần gian. Căn biệt thự Bạch Viện rộng lớn này, đâu đâu cũng phảng phất bóng hình quen thuộc của cô.
Đôi lúc hắn tự hỏi lòng mình, sự hiện diện của cô trong căn nhà này còn chưa đầy một tháng trời, cớ sao lại có thể in sâu vào tâm trí hắn đến như vậy?
Dì Mai thấy hắn nằm sõng soài trên ghế sô pha, bà thầm lặng cầm theo một tấm chăn mỏng đi lại gần chỗ hắn. Bà nhẹ giọng gọi:
“Cậu chủ…”
“Không cần đâu.” Hắn phất tay ra hiệu, giọng nói trầm thấp: “Bà đi ngủ đi. Cứ kệ tôi ở đây.”
“Nhưng mà…” Dì Mai còn muốn nói thêm gì đó.
“Chủ nói mà bà không nghe hay sao?” Giọng hắn trở nên lạnh lùng hơn.
Dì Mai không dám trái lệnh của hắn nữa, đành lí nhí “vâng” một tiếng rồi lặng lẽ rời đi. Kể từ khi Lục tiểu thư rời khỏi Bạch Viện, tâm trạng của hắn cũng dần trở nên phức tạp và khó đoán hơn bao giờ hết. Thi thoảng thì hắn lại trông như một người mất hồn, lắm lúc lại hành xử như một người có bệnh tâm thần vậy.
Xem ra lần này hắn thật sự đã có tình cảm sâu đậm với Lục tiểu thư rồi. Tiếc là cô Lục lại không hề coi hắn là người trong mộng của mình.
Tống Ngụy nằm thêm một lúc lâu nữa, rồi cũng ngồi dậy đi lên phòng ngủ. Trên tay hắn cầm theo một chai rượu ngoại đắt tiền, vừa mới bước vào trong phòng đã đưa lên miệng tu một ngụm đầy sảng khoái.
Đặt chai rượu xuống chiếc bàn cạnh giường, người đàn ông sải bước chân dài đến bên tủ quần áo lớn. Hắn tạm bợ lấy ra một chiếc váy ngủ bằng lụa mềm mại. Hắn tựa người ngồi xuống mép giường, chậm rãi đem chiếc váy ngủ đó đặt lên cánh mũi mình. Mùi hương nhàn nhạt quen thuộc phảng phất trong không khí, tựa như cô gái nhỏ đó đang ở ngay bên cạnh hắn vậy.
Hắn nhớ lại cái mím môi đầy ẩn ý của cô lúc chiều, cộng thêm thứ ánh mắt kinh ngạc đến ngỡ ngàng khi nhìn thấy hắn bất ngờ xuất hiện trong con hẻm tối tăm.
Hơi thở của người đàn ông ngày một trở nên nặng nề hơn. Tống Ngụy cởi bỏ chiếc thắt lưng da, rồi kéo khóa quần xuống, phóng thích ra dị vật đang bành trướng nóng hổi của mình.
Hắn đem chiếc váy ngủ mà cô đã từng mặc đặt lên trên “anh bạn nhỏ” đang cương cứng, lớp vải lụa mềm mại bao trọn lấy phần hạ bộ dị hợm đang nhô cao đầy kiêu ngạo.
Tống Ngụy bắt đầu dùng tay tuốt lấy nó, từng cử chỉ hành động của hắn đều chậm rãi và nhẹ nhàng. Dưới lớp vải lụa bao bọc, khoái cảm dần dần thành hình thành dạng, gương mặt vốn dĩ lạnh lùng của hắn cũng dần trở nên mơ hồ vì kích thích.
Cảm giác tự thẩm lần này hoàn toàn không giống với lần thẩm vào đêm hôm qua. Rõ ràng là cùng một cách thức thực hiện, nhưng khoái cảm mang lại lại kích thích hơn gấp mấy phần.
Là vì đêm nay hắn vừa mới gặp lại cô sao? Hay là vì lòng bàn tay hắn vẫn còn phảng phất mùi hương cơ thể của cô?
“Ha…” Người đàn ông ngửa đầu ra sau, hai mắt khép hờ lại để cảm nhận trọn vẹn cơn sung sướng đang dâng trào trong cơ thể.
Hắn nhớ lại những lần cùng cô miệng lưỡi chí chóe đấu khẩu với nhau, bạc môi hắn bất giác thoáng cong lên thành một nụ cười nhẹ. Lục Hiểu Dư của hắn, miệng lưỡi cay độc chỉ dùng để mắng chửi một mình hắn mà thôi. Cái miệng nhỏ chúm chím lúc nào cũng ửng hồng, căng mọng như đang mời gọi hắn đến thưởng thức. Còn có cả hõm vai thanh mảnh, nhỏ bé kia nữa, như đang ép buộc hắn phải dang rộng vòng tay ra để bảo vệ lấy cô.
Khuôn ngực của cô đầy đặn vừa phải, không quá to nhưng lại vừa vặn đủ dùng, mỗi khi hắn sờ vào hay bóp nhẹ đều cảm thấy rất mềm mại và đầm tay. Đường thắt eo tinh tế, vòng bụng phẳng lì mượt mà, chỉ cần hắn nhẹ nhàng ướm tay lên là đã có thể bao trọn lấy vòng eo thon nhỏ ấy rồi. Lại thêm cả bờ mông căng mọng quyến rũ nữa…
Bụng dưới hắn truyền đến một cơn co thắt dữ dội, hạ bộ khẽ giật giật vài cái. Tống Ngụy thở ra một hơi dài, rồi lập tức buông lơi cánh tay đang hành sự của mình. Trên lớp vải lụa trắng tinh khôi, dần dần hình thành nên một mảng lớn ướt sũng màu trắng đục.
Nhìn thấy thứ nam căn của mình dù đã xuất tinh xong vẫn còn sừng sững nhấp nhô, bạc môi hắn không khỏi giương cao lên đầy vẻ chế giễu chính mình: “Ha… Khốn kiếp! Tống Ngụy… mày… thật là ghê tởm…”
Cũng không còn cách nào khác nữa, hắn đành phải tự mình thẩm du thêm một lần nữa. Có điều lần này hắn không còn nhớ tới thân thể mềm mại của cô nữa, mà trực tiếp đem dáng vẻ của cô lúc làm tình đặt vào trong tâm trí mình.
Không cần bàn đến khuôn mặt sắc sảo kiều diễm, Lục Hiểu Dư ở trên giường mới chính là thứ khiến cho hắn rung động nhất.
Thân thể mềm mại trắng nõn của cô sau khi động tình liền trở nên hồng hào rực rỡ, gương mặt yêu kiều quyến rũ cùng với mấy tiếng rên rỉ nỉ non đầy mê hoặc.

Bình luận (0)

Để lại bình luận