Chương 41

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 41

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Mục đích của việc đưa viên kim cương này ra là gì.

Không có lợi ích hay tham vọng, chỉ sử dụng nó tùy ý tìm niềm vui?

Anh ta đang suy nghĩ điều gì đó, lông mày dần rũ xuống, đôi mắt phượng sắc bén khẽ nheo lại, khí chất liền bộc phát ra, cả chục người đang đứng trong phòng khách đều không dám nhúc nhích, chờ chỉ thị của anh ta.

Môi mỏng vừa mở ra muốn nói, cửa bị đẩy vào,âm thanh không đúng lúc khiến cho thần kinh của mọi người sắp suy sụp.

“Sếp! Em trai của cô Khương đến rồi!”

Vừa dứt giọng, người từ đằng sau lao lên đá thẳng vào mông hắn ta.

“Mẹ kiếp, chị gái của tao đâu!”

‘bịch’

Người phía trước không cảnh giác bị đá ngã sấp mặt trên mặt đất, như con chó gặm bùn.

Khương Nghị nhìn thoáng qua Phó Hựu, chỉ vào anh ta với trừng mắt tức giận, “Anh anh anh chết … chết… chết tiệt … đem chị tôi tôi tôi! Trả cho……á!”

Mấy người xông lên liền áp đảo cậu ta ngã xuống đất, Từ Ứng thấp giọng tốt bụng nhắc nhở.

“Cậu em, đừng có nói tục, không muốn cái miệng này nữa sao?”

“Ai, ai, ai là em của ngươi! Chị chị chị gái của ta… Đưa đưa đưa cho ta!”

Phó Hựu nhìn màn hình camera giám sát trên máy tính bảng, người trên đó vẫn đang ôm bụng đau quằn quại, co quắp cả người, nhìn thôi đủ để cứng.

Anh tắt máy tính bảng, đứng dậy đi về phía cậu em.

Khóe môi anh ta nhếch lên đầy giễu cợt, “Tên nói lắp, cũng khá bảo vệ chủ chứ.”

“Mẹ mẹ kiếp anh đang nói ai … ưm!”

Lão Bát nhanh tay lẹ mắt bịt miệng cậu ta lại, lo lắng nhìn về phía Phó Hựu, thấy sắc mặt anh ta thật sự tối sầm lại rất nhiều.

Chật, tuổi còn trẻ,sao không biết quý mạng sống chứ?

Phó Hựu ngồi xổm xuống, bóp ngay cằm cậu ta thật mạnh, Lão Bát buông tay ra, phát ra tiếng gầm hét đau đớn.

Anh nhướng mày thích thú đánh giá cậu, sức lực trên tay không nhẹ, đau đến khóe mắt đã ươn ướt.

“Đến cứu người, ngươi không nhìn xem nơi này là chỗ nào sao? Lần trước để cho các ngươi chạy mất, ngươi cho rằng lần này dễ dàng như vậy sao?”

Khương Nghị thà chết chứ không chịu khuất phục, cắn răng chịu đựng đau đớn, “Anh trả chị lại cho tôi!”

Đôi mắt quật cường ngấn lệ, như một chiến sĩ dũng cảm hy sinh, nhìn tình cảm này, thật khiến người ta bội phục.

Phó Hựu vẫn cười cố ý khiêu khích, nhưng lực đạo trên tay đã buông lỏng một chút.

“Nói cho cậu biết, chị cậu hiện tại ở chỗ tôi rất tốt, dưới thân cầu hoan, dục vọng không ngừng, so với hư không một mình tốt hơn nhiều.”

“Anh mẹ nó —— a!”

Khương Nghị cắn răng đau đến nức nở, muốn tránh thoát kẻ đang áp đảo trên người cậu, nhưng chỉ dựa vào sức của một mình cậu, là không thể nào.

Phó Hựu sức lực rất lớn, nếu lại dùng sức thêm chút nữa là có thể bóp nát xương cậu. Anh khó chịu uy hiếp, “Nếu để tôi lại nghe thấy bao nhiêu câu thô tục trong miệng cậu, thì tôi sẽ chơi chị cậu bấy nhiêu lần, không phải muốn để cô ấy đi sao? Không có khả năng đó đâu.”

Mấy người ở một bên lộ ra vẻ mặt xấu hổ.

Sếp chưa bao giờ tìm đàn bà, thế nhưng lại cắm đầu vào rồi.

“Nhốt cậu ta lại, trước bỏ đói ba ngày, xem cậu ta có thể chịu đựng được không.” Phó Hựu buông cậu ra, đứng dậy rũ mắt như cười như không cười nhìn cậu, “Chịu được, thì cho cậu ăn cơm, không chịu được, thì cậu sẽ đi trước chị gái mình một bước đấy.”

“Anh anh… Cho dù tôi có bị chết đói! Tôi tôi cũng sẽ không cầu cầu … cầu xin anh!”

“Gào lên với tôi?” Dường như có chút hứng thú, anh nhướng mày cười, “Vậy thì bỏ đói năm ngày đi, tôi rất mong chờ lời hứa của cậu.”

“Tôi tôi tôi ——” mẹ nó!

“Được rồi!” Từ Ứng thấp giọng cảnh cáo cậu, trực tiếp kéo cậu lên, che miệng lại, vài người vác cậu ra ngoài, không đếm xỉa đến tiếng nức nở cùng giãy dụa của cậu.

Anh phất phất tay với những người còn lại, “Tất cả ra ngoài hết đi.”

“Vâng.”

Chưa đến ba giờ, anh đánh giá thời gian còn lại cũng sẽ rất giày vò đây.

Bình luận (0)

Để lại bình luận