Chương 41

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 41

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Giọng nói của La Nam Nam đang vang ra từ tai nghe bluetooth: “Tê Tê! Nữ phụ của chúng ta không chọc được nam nữ chính thôi, còn sợ đám người cỏn con không nổi tiếng bằng cậu ư?! Chỉ mấy thằng nhóc con miệng thối nổ pháo này, cậu sợ họ sao, lên đi!”
Mọi tin đồn thất thiệt về Mộc Trạch Tê ngày càng lan rộng, và một nửa nguyên nhân nằm ở nhóm nhỏ bé này, trọng tâm của nhóm này chính là học sinh nam lớp hai kia, tên là Hoàng Tài.
Cậu ta từng theo đuổi Mộc Trạch Tê, sau khi bị Mộc Trạch Tê từ chối thì cho là cô không biết tốt xấu, có ý đồ muốn báo thù cô.
Cậu ta trà trộn vào nhóm học sinh nữ có thành kiến với Mộc Trạch Tê, thả thính với cả ba cô gái trong nhóm, lợi dụng thiện cảm của các cô gái dành cho cậu ta mà thêm râu thêm ria cho chuyện của Mộc Trạch Tê, rồi giúp cậu ta lan truyền tin đồn thất thiệt. Sau khi Mộc Trạch Tê bị đám đông chế giễu, lại châm dầu vào lửa, giậu đổ bìm leo.
Lúc trước nhìn thấy Lâm Thi Vũ bị mọi người xa lánh, sau lưng lan truyền một số ít tin đồn, ngoài mặt cậu ta tỏ ra quan tâm, dùng chút ơn nghĩa để tiếp cận Lâm Thi Vũ, bị Lâm Thi Vũ từ chối thì lại giở cùng thủ đoạn với Lâm Thi Vũ
Cậu ta chính là một tên cặn bã.
La Nam Nam chế giễu: “Từng theo đuổi nữ phụ lại còn theo đuổi cả nữ chính, tên Hoàng Tài này cũng lớn gan quá, dám đụng vào nữ chính của nam chính. Nếu mà trong tiểu thuyết ngôn tình bình thường thì loại đàn ông như cậu ta đã sớm bị pháo nổ cho tàn đời từ lâu rồi, còn để mặc cho loại cặn bã như cậu ta âm thầm làm bậy đến giờ ư!”
Mộc Trạch Tê thấy vài người tách ra, vừa hay nhìn thấy được khoảng cách của đôi bên mới bước lên.
Mộc Trạch Tê đi đến bên cạnh Hoàng Tài rồi mỉm cười với cậu ta, nói với giọng điệu ngọt ngào: “Bạn học Hoàng Tài, nghe nói đợt trước cậu tham gia vào cuộc thi Olympic toán học của thành phố, thật giỏi quá đi, tôi cũng có hứng thú với cuộc thi đó, chắc là cậu cũng có lưu lại đề nhỉ, có thể cho tôi xem được không?”
Hoàng Tài bỗng nhiên được Mộc Trạch Tê bắt chuyện thì cảm thấy hơi choáng váng, lại khá vui mừng khôn xiết.
Sự tranh chấp của hai người bắt đầu từ lúc Hoàng Tài tỏ tình, và bị Mộc Trạch Tê từ chối, Hoàng Tài không chịu buông tha còn quấy rối Mộc Trạch Tê.
Hỏi Mộc Trạch Tê đã từ chối mà sao khi cậu ta còn đến lớp số một thì cô bèn cười, còn nói chuyện với cậu ta, không phải là đang muốn thu hút sự chú ý của cậu ta hay sao, chơi trò mèo vờn chuột đây mà.
Mộc Trạch Tê bất lực nói chỉ là xã giao giữa bạn bè, có công việc chung nên đương nhiên cần nói chuyện… Sau đó vì không muốn tiếp tục dây dưa, Mộc Trạch Tê liền không để ý đến Hoàng Tài nữa.
“Có chứ, Tê Tê, để tớ lấy cho cậu.” Hoàng Tài phấn khích nói, lập tức chạy về lấy đề cương của cuộc thi Olympic toán học, hai người hẹn nhau sau giờ tan học sẽ trả.
Sau giờ học.
Khi Mộc Trạch Tê lấy cuốn sách của Hoàng Tài thì cố tình đi ngang nhóm nhỏ không có Hoàng Tài ở đó, còn để lộ tên cuốn sách cho các cô gái nhìn rõ.
Nghiêm Kỷ vội vàng quay lại trường học thì không thấy Mộc Trạch Tê ở lớp làm bài, mà thấy cô mặt mày rạng rỡ cầm quyển vở đi về phía lớp số hai. Anh không nói lời nào đi theo sau cô.
Sau đó liền nhìn thấy Mộc Trạch Tê ngượng ngùng nói chuyện với học sinh nam ở lớp bên cạnh.
Sau trò chuyện được một lúc, Mộc Trạch Tê dỡ chiêu trà xanh ra.
Mộc Trạch Tê xúc động nói: “Tôi thấy các cậu tán gẫu rất vui vẻ đấy, nhân duyên của tôi luôn không tốt, họ cũng không thích tôi lắm nên không dám lên làm phiền. Cuối cùng tôi lấy hết can đảm để hỏi cậu, không ngờ cậu thật sự cho tôi mượn, cậu thật tốt, cảm ơn nhé.” Giọng điệu trầm bổng, khéo léo. Vẻ mặt từ hâm mộ đến buồn bã, đến ca ngợi Hoàng Tài.
Nét đáng thương làm động lòng người được biểu hiện một cách sinh động.
Nghiêm Kỷ lặng lẽ trốn sang một bên bỗng sững người lại. Trước đây Mộc Trạch Tê thường dùng cách “Không đánh mà thắng.” Anh mang theo cảm giác hoài niệm mà nén nhịn xúc động muốn kéo Mộc Trạch Tê đi, tiếp tục nhìn cô diễn xuất.
Hoàng Tài lập tức bị bắt lấy trái tim, quên mất chuyện bản thân mình mới là người khởi xướng, giả nhân giả nghĩa an ủi Mộc Trạch Tê: “Trong chuyện học tập, cậu hỏi thì dĩ nhiên tớ cho mượn rồi! Hơn nữa thật ra tớ cũng không thân với họ lắm, cũng không hiểu rõ những lời nói của bọn họ, cậu đừng quá để ý!”
Lông mày của Mộc Trạch Tê cong lên, và ‘nước mắt cá sấu’ lóe lên: “Cảm ơn bạn học Hoàng Tài, cậu thật tốt bụng.” Sau đó cô lại tiếp tục nói chủ đề mà Hoàng Tài quan tâm.
Mộc Trạch Tê biết người đàn ông muốn nghe gì nhất. Cô ngồi thẳng lưng, giả vờ đang nghiêm túc lắng nghe Hoàng Tài ngồi lê đôi mách, thỉnh thoảng phụ họa khen cậu ta một câu.
Mộc Trạch Tê xinh đẹp, quyến rũ nhưng khí chất rất điềm tĩnh. Đôi mắt lóe sáng, có thể nhìn rõ hình ảnh người kia trong mắt cô, khiến đối phương có cảm giác như trong ánh mắt ấy chỉ có mỗi họ, rất có tính lừa gạt.
Hoàng Tài dường như đã bị ánh mắt ngập tràn tình yêu kia thu hút, chìm vào mê hoặc không tìm ra lối thoát.
Hừ! Nghiêm Kỷ ghen tuông hừ lạnh trong lòng, bản thân anh cũng từng được hưởng đãi ngộ như vậy chứ bộ.
Lúc trước Mộc Trạch Tê cũng dùng ánh mắt này nhìn anh, dỗ dành khiến trái tim anh mềm nhũn. Anh không nhịn được tiến tới che đôi mắt Mộc Trạch Tê lại, ánh mắt như vậy chỉ mình anh được nhìn.
Mộc Trạch Tê lờ mờ nhìn thấy đám người đang hừng hực khí thế lao tới thì biết ngay thời cơ đã đến, chuẩn bị bỏ chạy.
“Hôm nay chúng ta nói chuyện vui quá nhỉ, tớ rất mừng vì được cậu cho mượn đề thi Olympic toán, cảm ơn cậu rất nhiều. Nhưng lần sau gặp lại chúng ta hãy giả vờ như không quen biết nhé, bạn bè cậu nhìn thấy sẽ hiểu lầm mất.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận