Chương 42

Chu Hậu Đông đứng ngoài gõ cửa, bên trong không có ai trả lời, anh còn tưởng cô gái không có ở nhà.
An Dịch không thoải mái, thế nên Liễu Hoạ đứng dậy ra mở cửa, cô ấy mở cửa, một người đàn ông cao lớn đứng bên ngoài, trông rất quen mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.net. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“An Dịch có ở đó không?” Chu Hậu Đông trong nháy mắt nhận ra người phụ nữ này là giáo viên của An Dịch.
Có, nhưng con bé không tiện gặp người. Liễu Hoạ dừng lại một lúc lâu mới nhận ra người này là bố dượng của An Dịch.
Con bé làm sao? Chu Hậu Đông có chút khẩn trương.
Bị cảm một chút, cũng không nghiêm trọng lắm. Liễu Hoạ nói thật.
Tôi đi vào xem một chút. Chu Hậu Đông lách người đi vào, anh vừa vào đến phòng khách, thì nhìn thấy bóng cô gái chạy vào phòng ngủ, rõ ràng là đã nghe thấy tiếng của anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.net. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
An Dịch. Chu Hậu Đông gọi với từ phía sau, nhưng cô gái làm như không nghe thấy, đóng cánh cửa phòng ngủ lại.
Tôi thấy cũng không có việc gì, tôi đi trước nhé. Liễu Họa cảm thấy rõ quan hệ hai bố con nhà này không bình thường, cô ấy cảm thấy nên để lại không gian riêng cho họ.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Chu Hậu Đông cũng không giả vờ nữa, gõ cửa nói: Tiểu Dịch, mở cửa ra nào, tôi muốn thấy em.
Trong phòng ngủ, An Dịch bịt chặt hai tai lại, cô không muốn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào của người đàn ông này, nó khiến cô phiền lòng.
Tiểu Dịch, tôi biết bây giờ em không tin tôi, nhưng em mở cửa trước đã được không? Chu Hậu Đông không biết làm thế nào để bày tỏ lòng trung thành với cô gái. Sự chung thủy của anh trong mắt cô dường như đã nhảy xuống con số âm rồi.
An Dịch không chịu nổi nữa, cô hét ra bên ngoài: Ai cho chú đến đây, mau cút đi.
Tiểu Dịch, lúc này tôi chưa cút được, đợi em hết giận rồi, tôi cút đi đâu cũng được. Chu Hậu Đông phát huy năng lực da mặt dày của mình, cho dù cô có nói thế nào anh cũng không đi.
Không đi phải không! Vậy chú cứ đứng đợi ở bên ngoài đi. Người đàn ông không đi, An Dịch không mở cửa, cứ ở trong phòng đợi.
An Dịch thật sự nhẫn tâm, Chu Hậu Đông ở phòng khách đợi bảy tám tiếng đồng hồ, đến tận tối cửa cũng không mở, anh nấu cơm xong gọi cô xuống ăn, cô thậm chí còn không phát ra động tĩnh gì.
Trong phòng ngủ An Dịch nằm trên giường, bụng đói kêu ọc ọc, người đàn ông ở bên ngoài vẫn luôn gọi, cô bịt hai tai cố tình không nghe.
Tiểu Dịch, em có ra hay không, sự kiên nhẫn của tôi đã dùng hết rồi! Chu Hậu Đông từ trước đến nay chưa từng dụng tâm đối xử với người khác như thế, anh cũng đã hạ giọng như vậy, cô vẫn không chút động lòng.
An Dịch nghe mấy lời cảnh cáo của người đàn ông, cô mơ màng ngủ thiếp đi.
Chu Hậu Đông thực sự muốn moi cả tim mình ra cho cô xem, anh không thể chịu đựng được nữa, một cước đạp bay cửa.
An Dịch đang ngủ say trên giường giật mình tỉnh dậy, cánh cửa tối om, người đàn ông đang đứng đó, không thể nhìn thấy nét mặt của anh trong bóng tối, cô sợ hãi cả người co rúm lại.
Chu Hậu Đông trực tiếp nhào qua, anh đè cô xuống dưới thân, kéo xé quần áo một cách thô bạo, toàn bộ quá trình còn chưa hết một phút.
Chú, tên khốn kiếp, cút đi. Cơ thể trần trụi của An Dịch bị mở ra, hai chân cô bị dang sang hai bên, cô gào thét, nhưng người đàn ông đã mất hết lý trí.
Chu Hậu Đông không nói lời nào, kéo khóa quần của mình xuống, lấy cự vật đang mềm oặt ra, cọ xát lên hai cánh hoa đang đóng chặt, vài lần đã cương cứng, anh thở hổn hển, giữ chặt cô gái, quy đầu sưng to đâm mở tiểu huyệt hồng hào.
A! Chú nhớ hôm nay, khốn kiếp, a… cầm thú. An Dịch không phản kháng nữa, cô để mặc người đàn ông đâm vào, bên trong bị cự vật to lớn đâm mở, tiểu huyệt đã lâu không bị xâm nhập nháy mắt bị căng đến cực hạn, người đàn ông đè cô gái dưới thân thở ra một hơi thoả mãn.
Chu Hậu Đông vuốt ve mái tóc của cô gái, trong bóng tối anh nói: Tiểu Dịch, em đừng hận tôi, được không? Tôi thực sự không biết phải làm thế nào?
Ngữ khí của người đàn ông bi thương dị thường, An Dịch trước giờ chưa từng thấy qua một mặt này của người đàn ông, nhưng nghĩ đến những việc buồn nôn kia, cô nói: Không bao giờ, tôi sẽ vĩnh viễn hận chú.
Chu Hậu Đông không muốn nghe thấy sự căm ghét từ cô gái, phần eo mạnh mẽ tăng tốc thêm lực, cặp mông rắn chắc đưa đẩy trước sau, thân dưới mạnh mẽ va chạm vào mông cô.
Đừng hận tôi! Đừng ghét bỏ tôi… Người đàn ông cứ lặp đi lặp lại câu nói này, tần suất va chạm ngày càng tăng, An Dịch muốn người đàn ông nhớ kỹ ngày hôm nay, cô ác độc cắn xé vai người đàn ông, cho đến khi có mùi máu tanh trong miệng, cô mới chịu buông ra.
Em tha thứ cho tôi một lần không được sao? Chu Hậu Đông phủ trên cơ thể cô gái đâm rút, anh không biết tại sao lại làm cô vào lúc này, suy nghĩ duy nhất trong đầu anh là chỉ muốn bắt cô lại, không để cô rời đi, chỉ có quan hệ tình dục mới có thể gần gũi, có thể vào sâu, cô gái mới có thể tha thứ cho anh.
Tất nhiên An Dịch không biết suy nghĩ ngu ngốc này của người đàn ông, tần suất kinh người đã khiến cô phun nước, hai cánh hoa ướt đẫm, tiểu huyệt mẫn cảm bao chặt cự vật, cô không có sức suy nghĩ, hai chân không kìm được quấn trên eo người đàn ông.
Bỏ qua cho tôi, em nhất định phải tha thứ. Cô gái không nói, Chu Hậu Đông hoảng sợ, anh giữ chặt cổ cô, cự vật thô to đâm sâu, quy đầu đụng đến tử cung.
Chú điên rồi! Cổ An Dịch bị giữ chặt, cô khó khăn hít thở.
Tôi điên lâu rồi, từ cái ngày mà em quyến rũ tôi, tôi đã điên rồi. Chu Hậu Đông cạy mở miệng cô gái, dùng sức hôn xuống, đưa đầu lưỡi vào càn quét, hai viên cầu đầy đặn dưới háng đập vào phần mông một cách mãnh liệt, tiếng da thịt va chạm vang dội trong phòng.
Ưm… Không… ưm… An Dịch không thể chịu được sự va chạm mạnh bạo của người đàn ông, xương cốt của cô sắp bị đập thành từng mảnh, cặp mông tê dại, cự vật đến đâu, nếp gấp trong âm đạo cũng bị đâm phẳng, một lượng lớn dâm thủy phun ra, ngón chân cũng không chịu nổi co rút.
Chu Hậu Đông không biết rốt cuộc phải dùng cách nào mới có thể giữ được cô gái, bây giờ cô chỉ một lòng muốn rời khỏi anh, anh không có bản lĩnh cầu xin tha thứ, nhưng rời khỏi anh, cả đời này cũng đừng mong. Mật khẩu chương 44: passne
Anh hung hăng hôn, đầu lưỡi với vào tận cổ họng, cô gái bị đoạt đi hơi thở, nước miếng của cả hai chảy ra ngoài, mức độ kịch liệt cũng không kém gì khi làm tình.
An Dịch bị hôn suýt ngất, khi người đàn ông vừa rời ra, cô há to miệng hít thở không khí trong lành.
Chu Hậu Đông đâm cô gái đến tận chỗ đầu giường, đỉnh đầu đã đụng đến tường, tần suất đóng cọc vẫn không hề giảm đi chút nào, mỗi khi cự vật được rút hết ra lại cắm hết vào, anh lại thấy vẻ mặt tức giận của cô gái, sau đó anh lại đút vào càng mạnh mẽ hơn.
Tôi nhất định phải rời khỏi chú. An Dịch có lúc cũng hơi ngốc, người đàn ông đã như vậy, cô còn kích thích anh.
Rời khỏi tôi, em muốn rời khỏi tôi?! Chu Hậu Đông như đang hỏi chính mình, cũng giống như đang hỏi cô gái, anh đẩy mạnh quy đầu vào tử cung rồi nói: Nếu em muốn rời khỏi tôi, vậy tôi sẽ làm em mang thai, như vậy có phải em sẽ không đi nữa.
Chú nói… nói cái gì? An Dịch trừng lớn mắt, cô không dám tin người đàn ông này lại biến thái như vậy.
Tôi sẽ khiến em mang thai, đúng, mang thai rồi, em sẽ mãi mãi là của tôi. Chu Hậu Đông như bị thần kinh, tự nói với chính mình, anh chọc quy đầu của mình vào tử cung và đẩy một nửa cự vật của mình tiến vào.
Không… a a a… An Dịch cảm thấy cự vật trong cơ thể đâm đã đến vị trí khó có thể tưởng, cơ thể co giật dữ dội, mông căng cứng, thịt mềm đỏ hồng bị cự vật ép ra.
Hự! Tiểu Dịch, sinh cho tôi một đứa bé, hai chúng ta kết hôn đi. Chu Hậu Đông gầm lên, tần suất va chạm ngày càng mãnh liệt, quy đầu đâm ra một lượng lớn dâm thủy, cự vật thô to cọ sát môi âm hộ, quy đầu đâm vào tử cung.
Người đàn ông điên cuồng đâm vào tử cung, An Dịch không chịu nổi mà túm lấy da đầu của người đàn ông, hai người quấn chặt lấy nhau, cơ thể ướt đẫm như vừa mới tắm xong.
Ưm… Đừng… a… Tiếng rên rỉ phát ra bị người đàn ông làm đứt đoạn, An Dịch chỉ có thể dùng miệng cắn chặt lên vai người đàn ông.
“Nghe rõ hay chưa, sinh cho tôi một đứa con, sinh con cho tôi.” Chu Hậu Đông không ngừng lặp lại câu nói này, như bị trúng tà, cự vật thô to căng trướng, ngay cả khi tử cung cô gái co thắt dữ dội, anh vẫn tăng thêm lực mạnh mẽ ra vào.
An Dịch che miệng người đàn ông, tử cung cô co thắt mạnh mẽ, quy đầu bị quấn chặt và hút lấy, âm đạo căng giãn run rẩy, dâm dịch trong tiểu huyệt bắn ra ướt đẫm phần thân dưới của người đàn ông.
“Tôi cho em tinh dịch, tôi mẹ nó cho em tinh dịch, con của ông đây chỉ có em mới có thể mang thai.” Chu Hậu Đông bị tiểu huyệt cắn chặt đến không thể nhịn được nữa, quy đầu đâm đến tử cung, mã mắt không khỏi co rút, tinh dịch nóng bỏng phun ra bắn vào tử cung.
Một lượng lớn tinh dịch đặc sệt phun vào trong cơ thể, An Dịch co quắp run rẩy, tần suất bắn tinh mạnh mẽ như muốn làm phỏng tiểu huyệt, cô cũng đạt cao trào, hỗn hợp dịch thể nhầy nhụa dâm dịch và tinh dịch chảy ra.
Chu Hậu Đông ôm cô gái ướt đẫm mà hôn, vuốt ve phần eo trơn nhẵn, anh thô bạo như muốn nhét cô vào trong cơ thể mình.

Bình luận

Để lại bình luận