Chương 42

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 42

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Ly Biệt

Hành lang bệnh viện nhốn nháo. Vãn Phong đứng chân trần trên nền gạch hoa lạnh buốt, tâm trí trống rỗng. Tiền. Nàng cần tiền.

Đúng lúc đó, một toán người áo đen rẽ đám đông đi tới. Dẫn đầu là ông lão chống gậy ban nãy, theo sau là Lưu Tráng Tráng mặt cắt không còn giọt máu.

Ánh mắt Tiêu lão gia quét qua đám người, rồi dừng sững lại khi nhìn thấy Đại Sơn, người đang co ro sợ hãi nép sau lưng Vãn Phong.

“Cảnh Duệ!” Ông lão thốt lên, giọng run rẩy, cây gậy trong tay suýt rơi xuống đất.

Đại Sơn không phản ứng. Anh ta chỉ biết Vãn Phong. Anh ta túm chặt vạt áo Vãn Phong, như một đứa trẻ tìm nơi trú ẩn.

“Con ơi… Không nhận ra ông nội sao?” Tiêu lão gia đau đớn.

Vãn Phong sững sờ: “Ông… ông là người nhà của Đại Sơn?”

“Phải.” Tiêu lão gia gật đầu, cố nén xúc động. Gã vệ sĩ đặt chiếc va-li tiền xuống trước mặt Vãn Phong. “Cảm ơn cô đã chăm sóc nó. Đây là tiền thù lao.”

Ông lão phất tay: “Mang Nhị thiếu gia về.”

Hai gã vệ sĩ lập tức tiến tới, kẹp lấy hai tay Đại Sơn, lôi đi.

“KHÔNG!”

Sự hoảng loạn bùng nổ. Đại Sơn như một con thú bị dồn vào đường cùng. Anh ta giãy giụa điên cuồng, gào thét, âm thanh không còn là tiếng người.

“Chị ơi! Chị ơi! Đừng bỏ em! Đừng ném em đi!”

Anh ta bám víu vào không khí, đôi mắt đào hoa ngập đầy tuyệt vọng.

“Đại Sơn!” Vãn Phong bừng tỉnh. Nàng lao theo, quên cả chân đang đi đất. “Đừng sợ! Họ là người nhà của anh! Họ đón anh về! Đại Sơn!”

Nàng chạy theo, cố gắng trấn an anh, mà cũng là trấn an chính mình.

“Cảm ơn cô, nhưng dừng lại đi.” Tiêu lão gia ngăn nàng. “Đầu óc nó không tỉnh táo, nó cần trị liệu.”

“Đưa anh ấy đi đâu?” Vãn Phong khóc nấc. “Khi nào anh ấy khỏe… làm ơn… làm ơn gọi cho tôi…”

Nhưng không ai trả lời. Họ lôi Đại Sơn ra xe. Anh ta bám chặt cửa xe, sống chết không chịu vào. Tiếng gào của anh ta xé nát trái tim Vãn Phong. Nàng thấy một vệ sĩ giơ tay lên, đánh một cú mạnh vào gáy anh ta. Đại Sơn mềm oặt, ngã vào trong xe.

Chiếc xe đen bóng lao đi, bỏ lại Vãn Phong đứng trơ trọi giữa sân bệnh viện.

Nàng lảo đảo. Nàng cố chạy theo thêm vài bước.

“Đại Sơn…!”

Nàng ngã khuỵu xuống, tấm thân gầy guộc run rẩy, vỡ òa trong tiếng khóc tuyệt vọng. Lưu Tráng Tráng vội chạy tới, đỡ lấy tấm thân mềm nhũn của nàng.

Bình luận

Để lại bình luận