Chương 42

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 42

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Cơn mưa tình ái đã ngừng, nhưng dư âm vẫn còn vương vấn. Tiếng thở dốc của hai người dần hòa vào làm một trong không gian tĩnh lặng.

Đường Tốn nằm đè lên người Chu Hạ, vòng tay ôm chặt lấy cô.

Ánh trăng bạc xuyên qua khe cửa sổ, hắt lên làn da mịn màng của cô một vầng sáng mờ ảo. Mùi gỗ đàn hương và cam quýt từ cây nến thơm lan tỏa, quyện với mùi hương tình dục đặc trưng, trở nên ngọt ngào đến lạ.

Món cháo ngọt, cuối cùng vẫn không được ăn.

*

Sáng hôm sau, Chu Hạ theo bản năng rúc vào nguồn ấm áp bên cạnh. “Ưm…”

Mặt cô áp vào lồng ngực rắn chắc, bóng loáng. Cô hé mắt, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm như hồ nước của Đường Tốn đang nhìn mình chăm chú.

Cuối cùng cũng ăn sạch được anh rồi.

Chu Hạ khẽ mỉm cười mãn nguyện. Chỉ là, cảm giác ê ẩm từ bắp đùi và phần eo mỏi nhừ khiến nụ cười của cô không kéo dài được bao lâu.

Đường Tốn thấy cô nhăn mặt, khẽ cười. Anh kéo chăn lên cao hơn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vành tai cô. “Hạ Hạ, dọn sang ở cùng anh đi.”

Chu Hạ đã từng đến căn hộ của Đường Tốn. Nơi đó rộng rãi, hiện đại nhưng lại thiếu hơi ấm, giống như một văn phòng lạnh lẽo hơn là một mái ấm. Cô thực sự không thích.

“Xa… xa quán cà phê lắm.” Cô tìm cớ.

Anh biết cô từ chối. Anh không ép. “Thôi được.”

Thấy anh có vẻ thất vọng, cô lại mềm lòng. “Cũng không phải là không được… Để qua một thời gian nữa, được không anh?”

“Được.” Anh đồng ý dứt khoát, khiến cô không đoán được anh đang nghĩ gì.

Nhưng Chu Hạ không biết, Đường Tốn đã có kế hoạch của riêng mình.

*

“Đường Tốn, đêm nay anh không về nhà à?” Chu Hạ hỏi.

Anh đang ngồi trên giường đọc sách, mái tóc vừa gội xong rũ xuống trán, trông trẻ trung lạ thường. Anh mặc bộ đồ ở nhà màu xám, chân đắp hờ chiếc chăn mỏng. Quyển tiểu thuyết “Vài chuyện hàng ngày của tổng giám đốc bá đạo và cô hầu gái xinh đẹp” mà cô đang đọc dở nằm trên tay anh. Anh lật qua vài trang, mắt không rời sách. “Không về.”

Chu Hạ vừa dọn dẹp xong tủ quần áo, nhường một nửa không gian cho anh. Cô đẩy chiếc vali quần áo của anh đến cạnh giường, rồi ngồi xếp bằng đối diện. “Anh… định chuyển đến đây ở luôn hả?”

Từ hôm cô từ chối lời đề nghị dọn về sống chung, thấm thoắt đã nửa tháng. Nửa tháng này, đêm nào anh cũng ngủ lại đây. Anh dần dần lấp đầy cái “tổ nhỏ” của cô bằng đồ đạc của anh.

Áo sơ mi treo trong tủ. Sách và laptop đặt trên bàn làm việc. Dao cạo râu trước gương. Bàn chải điện trong cốc đánh răng. Sữa rửa mặt trên kệ. Khăn mặt tối màu trên móc treo… Đâu đâu cũng có dấu vết của anh.

Bây giờ thì, anh dọn hẳn đồ đến.

Đường Tốn không trả lời. Chu Hạ giật lấy quyển sách trên tay anh. “Anh cầm ngược sách rồi kìa.”

Trong tay không còn gì, anh thuận thế vòng tay ôm lấy cô. “Nhiều ngày như vậy rồi, bây giờ em mới phát hiện ra anh muốn đến đây ở à?”

“Cái đó không quan trọng. Quan trọng là… ở đây xa công ty của anh lắm.” Cô xót anh phải dậy sớm đi làm mỗi ngày.

“Cũng không xa lắm. Buổi sáng đằng nào cũng kẹt xe, phải đi sớm thôi.”

“Nhưng nếu anh ở bên kia, đi có mười lăm phút là đến.”

“Vậy là… em đang muốn đuổi anh đi?” Anh dụi dụi đầu vào eo cô, làm nũng.

“Anh là trẻ con ba tuổi hả?” Chu Hạ bật cười, đập nhẹ vào lưng anh. “Mau ngồi dậy đi, nhột chết em rồi.”

“Vậy em còn đuổi anh đi nữa không?”

“Không đuổi, không đuổi! Mau dậy!” Mũi anh cọ vào bụng cô, rất nhột. Cô không dám hó hé gì nữa.

Đường Tốn ngồi dậy, lại cầm lấy quyển sách sến súa kia, tùy tiện mở ra đọc say sưa.

Chu Hạ bó tay. Rốt cuộc anh bị làm sao vậy? Sao lại trở nên trẻ con, vô lại thế này?

Cô còn phải đi phơi quần áo. Đợi cô ra khỏi phòng, anh mới buông sách xuống, thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng qua ải.

Cô không chịu dọn đến chỗ anh, vậy thì anh dọn đến chỗ cô. Đơn giản.

Anh tháo kính xuống, nét phấn khởi hiện rõ trên gương mặt.

*

Chu Hạ ngồi trên sofa gấp quần áo. Đường Tốn ra phụ giúp. Nhưng anh vừa gấp được hai cái đã dừng lại, vẻ mặt đăm chiêu.

“Sao vậy anh?” Cô huơ tay trước mặt anh. Anh thuận thế nắm lấy tay cô.

“Hạ Hạ, vừa rồi anh thấy một tấm ảnh trong phòng.”

“Ảnh gì?”

“Anh đưa em vào xem.”

Anh kéo cô dậy. “Ấy ấy, quần áo chưa gấp xong!”

Anh làm như không nghe thấy, kéo cô vào phòng ngủ. Đến tủ đầu giường, anh mới buông tay ra.

“Ảnh gì mà thần bí vậy?”

Anh kéo ngăn tủ ra. Chu Hạ chợt nhớ ra điều gì, mặt biến sắc. “Cái đó…”

Nhưng đã muộn. Tấm ảnh hiện ra trước mắt cô.

Hoàng tử đẹp trai và… phù thủy “hàng mã”.

Đôi mắt phù thủy bị kẻ đen sì, mặt trắng bệch, môi đỏ choét. Hoàng tử thì anh tuấn, khí chất ngời ngời.

“Hạ Hạ, tấm ảnh này… coi như là tấm ảnh chung đầu tiên của chúng ta, phải không?”

Chu Hạ liếm môi. “Đúng… đúng vậy.”

“Thì ra… em để ý đến anh từ lúc đó?”

Đường Tốn lật mặt sau tấm ảnh. Tờ giấy đã ngả vàng. Dưới góc phải, có bốn chữ viết tay, nét chữ thanh tú.

“Đường Tốn thật đẹp trai.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận