Chương 42

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 42

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Nhấc chân đi về phía phòng ngủ, mở cửa, người bên trong vẫn duy trì tư thế không nhúc nhích, ngoại trừ biểu tình tràn đầy thống khổ kia.

Cô khó chịu, nhưng trong mắt anh lại là mê người yêu kiều, muốn hung hăng đè cô xuống dưới thân, bóp cổ cô, nhìn cô hít thở không thông đến mặt mày tím tái, miệng phun ra từng tiếng cầu xin nỉ non.

Chỉ nghĩ đến đây thôi, anh đã cảm thấy muốn phát điên rồi!

Nghe thấy tiếng đóng cửa, bàn tay nắm lấy chăn của Khương Hân chậm rãi buông ra, chất lỏng trong hốc mắt chậm rãi trượt xuống, nắm lấy áo choàng tắm của anh.

“Xin anh, tôi khó chịu quá… Trướng lắm, cầu xin anh để tôi tiết ra ngoài đi, xin anh đó!”

Trên mặt anh hiện lên cười đầy thỏa mãn, ngồi xuống mép giường, một tay bóp chặt cằm cô nâng nó lên.

“Đứa em trai cà lăm kia của em tới cứu em đó, vui không?”

Hốc mắt phủ đầy nước mơ hồ nhìn không ra tâm tình, Phó Hựu khom lưng kề sát vào cô, giọng nói trầm thấp giống như từ trong vực sâu tăm tối bò ra vậy.

“Nhưng tôi nhốt nó lại rồi, năm ngày không cho nó ăn, em đoán xem nó có thể kiên trì được hay không?”

Anh nói những lời này với một giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Khương Hân sụp đổ cầu xin anh.

“Anh chơi tôi đi, anh nhốt nó làm gì! Tôi để anh chơi, anh thả nó đi đi được không, tôi cầu xin anh…”

Từ trong khoang mũi, anh phát ra một tiếng hừ khinh thường.

“Còn chưa hiểu sao? Vật phẩm đưa tới cửa làm sao có thể nói thả là thả được, dùng nó để uy hiếp em chẳng phải là tốt nhất sao.”

Cô vùng vẫy muốn thoát khỏi tay anh, “Anh đã đủ uy hiếp tôi rồi, anh muốn tôi làm gì tôi cũng làm, còn chưa đủ sao!”

“Không đủ! Lão tử bảo em ngoan ngoãn nghe lời thì em không thể có một tia phản kháng!” Anh nghiến răng nghiến lợi, vặn cằm cô lại, sau đó bỗng nhiên buông cô ra.

Ngay sau đó, giây tiếp theo liền bóp chặt cổ cô kéo về phía anh, trong nháy mắt ngạt thở đến độ cô suýt không thể hô hấp lại được.

Cơn trước đau ở bụng càng thêm rõ ràng, cô không màng đến cơn đau ở cổ muốn giãy thoát khỏi anh. Thật muốn tiết ra ngoài, trướng quá! Cứu mạng…

“Hô!”

Phó Hựu không vui bóp cổ cô kéo lên trên, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười lạnh, thấy bộ dáng cô thống khổ giãy dụa, liền kéo thắt lưng áo choàng tắm ra.

“Tôi muốn em liếm cho tôi, liếm đến khi tôi bắn ra, nói không chừng tôi sẽ thả đứa em trai cà lăm kia của em ra đấy, nếu như làm không tốt.”

Anh cười càng điên cuồng hơn, càng thêm dùng sức, “Em đoán xem nếu cắt cụt một chân của nó đi, nó sẽ thế nào?”

Khương Hân nhắm chặt hai mắt, chịu đựng khuất nhục, “Tôi liếm.”

“Há miệng.”

Anh ra lệnh: “Đừng để tôi lặp lại lần thứ hai.”

Cô thật sự không biết mình làm cách nào để vượt qua nỗi nhục nhã này, liền nhắm mắt lại không nhìn nữa, trong miệng bị ép nhét vào cây dương vật nửa mềm. Anh ấn đầu cô đè xuống, nhưng kích thích nơi cổ họng vẫn khiến cô nức nở giãy dụa.

Người bên trên không hề động đậy, túm tóc cô kéo lên, “Liếm đàng hoàng cho tôi! Em đã quên lời tôi dạy rồi sao? Không coi những gì tôi nói là thật có phải không? Em có tin tôi cắt đứt một chân nó ngay bây giờ không.”

Phó Hựu lại ấn cô xuống lần nữa, rõ ràng bây giờ đã phối hợp, đầu lưỡi mềm mại trượt trên dương vật của anh, sướng không chịu được.

Đồ vật kia ở trong miệng cô càng lúc càng lớn, đã không ngậm được nữa, thọc vào trong cổ họng khiến cô nghẹt thở đến sắp phát điên. Ra ra vào vào vài lần, cô bị sặc đến không chịu nổi, phát ra tiếng ô ô không thành câu, nhưng không dám khép miệng lại.

Phó Hựu kéo cô dậy, lạnh lùng nhìn gương mặt đầy nước mắt cùng nước miếng của cô, nước bọt không kịp nuốt trào ra từ khóe miệng, dâm đãng không chịu nổi.

Cô ho khan một tiếng, nước mắt mơ hồ không thấy rõ người trước mặt, cô chớp chớp mắt, nước mắt trào ra rơi xuống, tầm mắt trở nên rõ ràng hơn nhiều, chỉ nhìn thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của anh, tiếp tục ấn đầu cô xuống.

Bình luận (0)

Để lại bình luận