Chương 42

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 42

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Thời gian chung sống đường mật ngọt ngào không kéo dài được bao lâu, vì đã đến ngày Tang Yếu Miễu phải đi phỏng vấn xin việc ở đài radio.

Dựa vào kinh nghiệm của kiếp trước, cộng thêm có Cố Nhĩ Thăng chống lưng, việc phỏng vấn rất nhanh được thông qua. Nhưng mà, thời gian cô làm phát thanh lại không tốt cho lắm: tiết mục sáng sớm.

Ban đầu, Cố Nhĩ Thăng còn muốn thay cô tranh luận về tiết mục phát thanh, thế nhưng Tang Yếu Miễu lại lập tức từ chối. Dù sao cô cũng là người mới, trước mắt cứ làm tốt phần công việc hiện tại đã.

Nhưng điều càng làm cho cô lo lắng, là hai ngày trước, Lôi Tử Đồng cũng đã đến công ty của Cố Nhĩ Thăng để xin việc.

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Tang Yếu Miễu đều cần được điều chỉnh. Cô phải ngủ sớm hơn so với bình thường, và thức dậy cũng phải rất sớm.

Hằng ngày, trước khi phải dậy sớm đi làm, cô đều ngồi trên giường, nhéo nhéo khuôn mặt của Cố Nhĩ Thăng, biến gương mặt soái ca thành xấu trai.

Cô bật cười, đe dọa: “Anh hai xấu xa, nếu anh dám xằng bậy với Lôi Tử Đồng ở công ty, em sẽ không cần anh nữa!”

“Em dám?” Cố Nhĩ Thăng không hề để trong lòng. Anh mặc kệ cô nhéo mặt mình, thuận theo cực kỳ.

Tang Yếu Miễu hắng giọng: “Anh dám làm, em cũng dám làm!”

“Anh không dám.”

Buổi tối 11 giờ, mới ngủ được ba tiếng, Tang Yếu Miễu đã bị Cố Nhĩ Thăng đánh thức.

“Anh hai…” Tang Yếu Miễu không chịu tỉnh dậy, lẩm bẩm, “Em không muốn ăn bữa sáng.”

Cố Nhĩ Thăng cười nhạo: “Cả ngày chỉ biết ăn. Mau dậy đi làm.”

Nghe thấy hai chữ “đi làm”, Tang Yếu Miễu bừng tỉnh, hai mắt mở to. Tỉnh táo được một giây, cô ngay lập tức trở về bộ dạng khô héo.

Quả nhiên, tiết mục đêm khuya thật sự là một sự tra tấn.

Nhưng dù sao, tối nay cũng là ngày đầu tiên cô chuyển sang làm tiết mục này. Cô không thể chậm trễ!

Tự tát nhẹ vài cái vào mặt để lấy lại tinh thần, Tang Yếu Miễu gắng gượng đứng dậy đi vào phòng tắm.

Bị xem nhẹ, Cố Nhĩ Thăng cũng không để ý. Anh nhìn động tác của cô, sờ sờ mũi mình, rồi nhận mệnh đi thay quần áo. Bây giờ, anh không chỉ là đồng hồ báo thức, mà còn kiêm luôn chức vụ tài xế.

Sau khi rửa mặt xong, Tang Yếu Miễu đã tỉnh táo lại chút ít. Lên xe, ngồi chờ đến chỗ làm, cô đã tỉnh táo hẳn. Như thường lệ, cô tặng anh một nụ hôn tạm biệt, còn phụ họa thêm một câu:

“Em vất vả đi kiếm tiền. Anh phải đối xử tốt với em, thì mới có cơm ngon rượu say.”

“Được, chờ em dẫn anh đi ăn cơm ngon rượu say.”

Cố Nhĩ Thăng dở khóc dở cười. Anh nhìn cô đi vào công ty, rồi đợi thêm vài phút, mới lái xe rời đi.

Cuộc sống cứ như vậy, lặp đi lặp lại. Ban ngày, Cố Nhĩ Thăng đi làm. Tang Yếu Miễu tiễn anh ra cửa, rồi tiếp tục về ngủ. Có đôi khi, giữa trưa Cố Nhĩ Thăng sẽ trở về, cùng cô ăn cơm, rồi ôm cô ngủ trưa, hoặc là… làm chút “vận động”.

Đến buổi chiều, Cố Nhĩ Thăng tan tầm, hai người sẽ cùng ăn bữa tối. Sau khi ăn xong, anh liền hóa thân thành đại sắc lang, “ăn thịt” con cún nhỏ nhà mình. Một hồi mây mưa, cô nằm ngủ chốc lát. Đến nửa đêm, lại được anh đưa đi làm. Mấy tiếng sau, Cố Nhĩ Thăng lại đến công ty đón cô về, tiếp tục giấc ngủ.

Tang Yếu Miễu có nhiều thời gian để điều chỉnh giấc ngủ, nên tinh thần vẫn tốt. Nhưng đối với Cố Nhĩ Thăng, điều này khiến thời gian nghỉ ngơi của anh không có nhiều, có thể làm anh mệt mỏi.

Tuy nói anh chưa bao giờ than, nhưng Tang Yếu Miễu vẫn nhìn thấy, trong lòng tự nhiên đau lòng muốn bệnh.

May mắn, một tháng sau, vì thấy hiệu suất làm việc của cô không tồi, công ty đã quyết định chuyển cô từ tiết mục rạng sáng sang tiết mục ban chiều.

Tang Yếu Miễu cao hứng, liền muốn rủ Cố Nhĩ Thăng đi ăn một bữa tiệc lớn.

Cô ưỡn ngực, ngẩng đầu lên cao, đắc ý: “Anh hai, thời gian làm việc thay đổi, cứ coi như là thăng chức đi? Hôm nay em mời anh ăn cơm!”

Cố Nhĩ Thăng cũng rất phối hợp với cô. Anh hỏi cô muốn ăn gì, Tang Yếu Miễu suy nghĩ một lát, rồi nói là muốn ăn lẩu.

Bình luận

Để lại bình luận