Chương 42

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 42

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Sức Mạnh Của Người Đàn Ông Trưởng Thành
Chu Đại nói sẽ đưa Hứa Khả đi mua bánh kem, và hắn đã giữ lời. Nhưng nơi hắn đưa cô đến không phải một tiệm bánh bình thường.
Đó là một cửa hàng nhỏ nằm khuất trong một con hẻm sang trọng, không biển hiệu lớn, chỉ có một cánh cửa gỗ tinh xảo. Bên trong, mùi bơ và vani nồng đượm đến mức khiến người ta say. Khách hàng ăn mặc lịch lãm, nói chuyện thì thầm.
Hứa Khả lập tức nhận ra, đây là nơi chỉ dành cho giới thượng lưu.
“Chào anh Chu,” một cô nhân viên mặc đồng phục tinh tế cúi đầu, nụ cười gần như là sùng bái. “Anh đến lấy bánh đã đặt ạ?”
“Không, tôi muốn mua ngay bây”- Chu Đại nói.
Cô nhân viên thoáng bối rối: “Thưa anh, bánh của tiệm chúng em đều phải đặt trước ít nhất ba ngày. Hiện tại thật sự…”
Chu Đại không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng rút điện thoại ra, bấm một dãy số. “A Tín? Tôi đang ở tiệm của cậu. Ừm, muốn vài cái bánh.”
Hắn chỉ nói vậy rồi cúp máy. Chưa đầy một phút sau, người quản lý tiệm hớt hải chạy ra, mồ hôi lấm tấm trên trán.
“Anh Chu! Anh đến sao không gọi em trước? Anh muốn loại nào, để em lập tức bảo thợ làm ngay cho anh!”
Hứa Khả đứng bên cạnh, im lặng quan sát. Quyền lực. Đây chính là quyền lực. Không phải kiểu la hét ầm ĩ như Cố Kim, mà là sự bình thản ra lệnh cho cả thế giới vận hành theo ý mình. Cô bỗng cảm thấy một sự rung động kỳ lạ. Người đàn ông này, hắn có thể cho cô mọi thứ, kể cả sự sụp đổ của kẻ thù.
Mười lăm phút sau, Hứa Khả bước ra khỏi tiệm với ba hộp bánh được gói đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.
“Chú quen chủ tiệm bánh à?” Cô hỏi, giả vờ tò mò.
“Bạn bè thôi.” Chu Đại đáp nhạt.
“Bánh này… có thật là do chủ tiệm đích thân làm cho em không?” Cô cố tình hỏi, giọng điệu vừa ngây thơ vừa như dò xét.
Chu Đại liếc cô, không thừa nhận cũng không phủ nhận. “Ăn đi, đừng để nguội.”
Hứa Khả mỉm cười, cắn một miếng bánh. Vị ngọt tan trên đầu lưỡi, nhưng thứ khiến cô thấy thỏa mãn hơn cả chính là cảm giác được đặc cách này.
“Chú này,” cô bỗng đổi đề tài, “Lần trước Tiêu Hành đến tìm chú, nghe nói bị chú đánh cho một trận?”
Chu Đại nhướng mày: “Ai nói với em?”
“Em đoán thôi. Thằng nhóc đó về nhà mặt mũi sưng vù, còn khóc lóc với cha dượng em. Chú ra tay cũng nặng thật đấy.” Cô nói, giọng điệu lại có vẻ hả hê.
Chu Đại nhìn cô, con mèo nhỏ này đang mượn tay hắn để hả giận. Hắn thản nhiên: “Nó không nghe lời, cần phải dạy dỗ.”
“Vậy sao?” Hứa Khả tiến lại gần, ngón tay nghịch ngợm chọc nhẹ vào lồng ngực rắn chắc của hắn. “Vậy nếu… em cũng không nghe lời, chú có ‘dạy dỗ’ em như vậy không?”
Ánh mắt cô lấp lánh sự khiêu khích. Chu Đại nắm lấy ngón tay cô, siết nhẹ.
“Em không giống nó.” Giọng hắn trầm xuống. “Cách ‘dạy dỗ’ em… sẽ khác.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận