Chương 42

Thế là hắn nói khẽ với Phạn Dương: “Tao bò sữa lại bắn tinh sao? Là muốn bị ta trói chặt thân thể ném ở trong góc phòng lần nữa sao?”

Phạn Dương căn bản không giảo biện được, bởi vì trong miệng cậu còn cắm cái ống. Phạn Dương nước mắt lưng tròng, không tiếng động nghẹn ngào. Nhưng Khương Thanh chỉ bĩnh tĩnh hôn đôi mắt cậu, sau đó động tác ôn nhu mà đem cậu đóng gói tới trong một góc.

Tuy rằng bịt mắt khẩu tắc cùng bịp tai không có thiếu, nhưng Khương Thanh cũng không có giống lần trước đối đãi Phạn Dương, chỉ đem ống hút thay đổi thành một ống thô dài hơn, sau đó thọc vào hậu huyệt Phạn Dương. Đồng thời hắn tăng lớn lực độ hút sữa lên mức cao nhất.

Nhờ hệ thống thôi miên, Khương Thanh chỉ cần một ý nghĩ là có thể thay đổi thân thể Phạn Dương. Thực mau, bộ ngực cậu liền phồng lên càng thêm khoa trương, sữa cũng lấy tốc độ cực nhanh bị hệ thống vận chuyển.

“Để ta nhìn thử xem, bị sữa súc ruột thì tao thủy chảy ra hẳn đều là vị sữa đi.”

Khương Thanh nói xong liền rời đi. Chỉ là trước khi đi, hắn còn để lại một cái camera quay chụp bộ dáng đại minh tinh lúc này chật vật bất kham.

Phạn Dương bụng nhỏ thong thả mà bắt đầu bành trướng, bị chính sữa của cậu súc ruột thật sự quá thẹn. Phạn Dương chỉ có thể đỏ bừng con mắt tiếp thu hình phạt. Đều là mình sai, cậu tin tưởng vững chắc điểm này.

Này đã là lần thứ hai Phạn Dương bị Khương Thanh trừng phạt. Một buổi tối trừng phạt, tất nhiên không dễ chịu. Thời gian dài bảo trì một cái tư thế, hơn nữa kɧoáı ©ảʍ từng đợt đánh úp lại làm người hận không thể hôn mê đi, nhưng lại chỉ có thể thuận theo bản năng thân thể, nước sốt giàn giụa.

Đối này việc này, Phạn Dương dưới đáy lòng không có một câu oán hận.

—————–

[ Hắc hoá bắt cóc chủ nhân ]

“Có thể nói cho ta đã xảy ra chuyện gì sao?”

Khương Thanh vừa tỉnh liền phát giác chính mình bị trói ở trên giường. Bên cạnh tựa hồ còn nằm một người. Lời nói của hắn tựa hồ làm đối phương bừng tỉnh mà mở đèn.

Khương Thanh thích ứng ánh sáng một lúc, mới phát giác đối phương cư nhiên là Phạn Dương. Phạn Dương nhìn mặt Khương Thanh, đôi mắt đỏ bừng như liền phải rớt nước mắt xuống.

“Bị trói ở chỗ này người là ta, ngươi như thế nào liền khóc a.”

Khương Thanh bất đắc dĩ lên tiếng. Nhưng Phạn Dương hiển nhiên đang đắm chìm ở thế giới của chính mình, cậu thút tha thút thít nức nở nói: “Đều là ta sai.”

Bình luận

Để lại bình luận