Chương 43

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 43

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Còn dám ồn ào, tôi xem em liệu có còn chân để đi lại không?” Giang Âm rút tay ra, hướng tới con dao mổ, đặt nó sát bên chân Kiều Sơ Vũ.

Hiện giờ chỉ cần hắn dùng lực nhấn xuống một chút.

Kiều Sơ Vũ lập tức sẽ trở thành người tàn tật.

“Đừng…” Cô cho dù có thêm một chút to gan, nhưng suy cho cùng vẫn là yêu đôi chân thon dài, xinh đẹp của mình. Lập tức ngồi im giống như một bức tượng. Đến hơi thở cũng trở nên vô cùng nhẹ nhàng.

“Như vậy từ đầu có phải tiểu yêu tinh Sơ Vũ của tôi sẽ không phải chịu khổ hay không?” Giang Âm thở dài một hơi, nhẹ nhàng đặt dao xuống bên cạnh. Hướng tới hộp y tế lấy ra bông băng cùng thuốc sát trùng.

Giang Âm ngắm nghía vết thương cùng dáng vẻ run rẩy của người đẹp.

Sau một hồi mới mở nắp chai thuốc sát trùng, trực tiếp đổ toàn bộ lên vết thương của Kiều Sơ Vũ.

“A… Đau… Xót quá!” Kiều Sơ Vũ ăn đau, lập tức muốn rút chân lại nhưng lại bị Giang Âm giữ chặt lấy.

“Ngoan, còn động sẽ càng đau.” Giang Âm kéo cô lại gần một chút, dịu dàng mân mê đôi chân dài trắng nõn.

Kiều Sơ Vũ trở về trời đã rạng sáng, bà cụ không chờ được, đã sớm ngủ say.

Cô ngồi thẫn thở bên giường, tay không ngừng mân mê bộ ga của bệnh viện. Cả người đều bị vây quanh bởi mùi máu và thuốc sát trùng khiến cô vô cùng khó chịu.

Bởi vì không để bà cụ phát hiện ra bất thường, Kiều Sơ Vũ sớm mua bữa sáng để bên giường, sau đó trở về căn hộ nhỏ kia.

Trước đây cô còn cảm thấy nơi này tràn ngập hương vị tư do và sạch sẽ, hiện tại lại trở thành trốn cầm tù tăm tối. Lục Tư Đình ngày càng không biết tiết chế, hắn thích liền chạy tới làm chuyện không đứng đắn kia.

Kiều Sơ Vũ cũng không có cách nào, chỉ có thể âm thầm chịu đựng.

Rất nhanh sức khoẻ của bà cụ đã tốt lên.

“Được rồi, bà ấy đã không có vấn đề gì. Người nhà có thể đón về rồi.” Bác sĩ, y tá ở đây đều là người thân thiện, còn chu đáo tiễn người ra tận xe.

“Dạo này bà thấy con lại gầy đi nhiều rồi.” Bà cụ nhìn đôi tay nhỏ của Kiều Sơ Vũ, thở dài cảm thán: “Đều là bà già rồi, làm liên lụy đến con.”

Kiều Sơ Vũ không trả lời bà ấy, chỉ cẩn thận đưa bà về nhà.

Căn nhà vẫn luôn được dọn dẹp rất sạch sẽ, chỉ là bởi vì chủ nhân đã rời đi đã lâu mà có chút lạnh lẽo. Căn bếp vốn luôn tràn ngập hương thơm của thức ăn hiện tại cũng trở nên thiếu sinh khí.

“Haizz… Căn nhà này…” Bà lão thở dài một tiếng, nhìn tới Kiều Sơ Vũ Đứng bên cạnh, muốn nói rồi lại thôi. Cuối cùng lại chỉ lẳng lặng quay đi.

Cô cũng không ở lại lâu, sau khi chào tạm biệt liền bước lên nhà.

“Bé con Sơ Vũ biết tất cả rồi?” Giang Âm từ lúc nào đã đợi sẵn ở đó, bề ngoài hắn nghiêm túc, nhưng trong giọng nói không dấu được cợt nhả.

Không rõ rốt cuộc hắn cười Kiều Sơ Vũ ngốc nghếch, hay là cười Doãn Trạch trăm tính ngàn tính cuối cùng lại tính sai một bước cuối.

Kiều Sơ Vũ bị hắn doạ giật mình.

Cúi gằm mặt một hồi lâu cuối cùng gật nhẹ đầu. Cô biết rõ Giang Âm tới nơi này rốt cục muốn làm gì, chỉ nhẹ nhàng tháo giầy, đi qua trước mặt hắn bước về phía phòng ngủ.

Từng lớp từng lớp quần áo được cởi xuống.

Để lộ thân hình thiếu nữ mảnh mai chi chít những vết thương chằng chịt, có chỗ còn rỉ máu tươi thấm đẫm cả băng gạc. Không cần hỏi cũng biết đều là tác phẩm của Giang Âm mấy ngày hôm nay.

“Làm cho xong đi…” Kiều Sơ Vũ giọng nói không giấu được run rẩy, nhịp thở dần trở nên rối loạn.

Trên bờ lưng vốn trắng nõn không một chút tì vết của Kiều Sơ Vũ hiện lên một dấu vết mờ nhạt.

Giang Âm vậy mà tàn nhẫn khắc dấu ấn của hắn vào bên trong cơ thể Kiều Sơ Vũ. Kỹ thuật cũng coi như là tinh xảo, nếu không phải do ánh nắng rực rỡ chiếu vào, căn bản là sau khi vết thương lành lại sẽ không nhìn ra dấu vết gì.

Bình luận

Để lại bình luận