Chương 43

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 43

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Tống tổng, đã đến giờ diễn ra cuộc họp hội nghị rồi ạ.” Hạ Đồng nhìn vào chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay, nhẹ giọng nhắc nhở: “Chúng ta mau đến đó thôi.”
“Cậu thấy cô ấy mặc cổ phục có đẹp không?” Hắn đột nhiên hỏi, ánh mắt vẫn hướng về phía cô gái nhỏ vừa khuất dạng.
“Rất đẹp ạ.” Anh tạm bợ đáp lại lời hắn. Vừa rồi anh còn chưa kịp nhìn rõ mặt cô ấy nữa là. Có điều nếu như hắn đã nói như vậy rồi, thì chắc hẳn là rất đẹp thật.
Người đàn ông không nói gì thêm nữa, đáy mắt hắn lộ rõ ra những tia thâm tình khó tả. Lục Hiểu Dư khi khoác lên mình bộ cổ phục lộng lẫy của hoàng thất, trông chẳng khác nào mấy vị mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành thời xưa cả. Vừa kiêu sa diễm lệ, lại vừa mang vẻ đẹp liễu yếu đào tơ mong manh. Chả trách cái tên ảnh đế kia cứ ra sức mà cám dỗ cô ấy không ngừng.
Có điều, phàm là người của hắn, thì dù có chết đi chăng nữa cũng chẳng thể nào giành giật được.
Buổi ghi hình đầu tiên kết thúc tốt đẹp. Buổi tối hôm đó còn có một bữa tiệc ra mắt phim long trọng, đa số khách mời đều là những người trong đoàn làm phim, cùng với nhà sản xuất và các nhà tài trợ lớn đến tham dự. Thân là người đảm nhiệm tuyến nhân vật trọng điểm trong bộ phim, cô không thể nào không đến tham dự được.
Lục Hiểu Dư rời khỏi phòng tắm, mặc lên người chiếc đầm cúp ngực xẻ tà quyến rũ mà công ty đã chuẩn bị sẵn cho cô. Cô ngồi vào bàn trang điểm, bắt đầu kỹ lưỡng từng bước trang điểm cho gương mặt mình. Địa vị của cô ở công ty Hoa Đại vốn dĩ không hề cao, đến cả một ekip chuyên nghiệp hay một người quản lý đại diện riêng cô cũng không hề có. Chỉ có một mình cô đơn độc một cõi, trơ trọi giữa một môi trường làm việc lạnh lẽo và khắc nghiệt đến cùng cực.
Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi tất thảy mọi thứ, cô mang đôi giày cao gót lấp lánh rồi rời khỏi nhà. Khu nhà trọ mà cô đang ở không phải là một nơi cao cấp sang trọng gì, nhưng hệ thống an ninh ở đây lại rất tốt, thậm chí mọi người sống ở đây đều không hề vì cô làm nghề diễn viên mà buông lời phỉ báng hay dè bỉu, ngược lại họ còn rất nhiệt tình chỉ bảo và giúp đỡ cô.
Cô bắt một chiếc xe taxi để đi đến hội trường diễn ra buổi tiệc tối nay. Bữa tiệc được tổ chức tại một khách sạn 5 sao cao cấp bậc nhất thành phố, chỉ cần nhìn sơ qua cũng đủ biết đây không phải là một bữa tiệc tầm thường chút nào.
Lục Hiểu Dư sải bước chân dài đi vào bên trong hội trường lộng lẫy. Dù cho cô có là người đảm nhiệm vai diễn chính trong bộ phim đi chăng nữa, thì cô cũng không thể nào lấn lướt được ánh hào quang của mọi người xung quanh được. Tự biết thân biết phận mình chỉ là một người mờ nhạt giữa đám đông, cô tìm đại một góc khuất kín đáo để ngồi xuống. Thế giới hào nhoáng này vốn dĩ không thuộc về cô, cô không nên cố chấp mà chen chân vào làm gì cả.
Giang Vũ bị vây quanh bởi một đám đông người hâm mộ và giới truyền thông, anh sốt sắng đảo mắt kiếm tìm bóng dáng cô giữa đám đông hỗn loạn. Anh biết rõ cô không hề thích những buổi tiệc tùng ồn ào như thế này, cũng không hề thích những nơi mang nặng hình thức thương mại xã giao như thế này.
Có điều, đến khi anh tìm thấy được cô, thì đã thấy bên cạnh cô có thêm sự xuất hiện của một người đàn ông khác nữa. Mà người đàn ông này, lại không ai khác chính là chủ nhân của tòa dinh thự Bạch Viện xa hoa lộng lẫy – Tống Ngụy.
Khốn kiếp! Hắn ta tiếp cận cô ấy nhằm mục đích gì cơ chứ?
Lục Hiểu Dư tạm bợ cầm lấy ly rượu vang trên bàn, cô nâng tay lên xoay nhẹ chiếc ly vài cái. Nhìn dòng nước sóng sánh màu vàng nhạt trong ly, cô chậm rãi đưa lên miệng nhấp nhẹ một ngụm nhỏ.
Vốn dĩ tửu lượng của cô không hề tốt chút nào, nhưng vì thường xuyên phải tham gia những buổi tiệc tùng xã giao như thế này. Nên từ một người không biết uống rượu, cô dần dần cũng biết uống được một chút.
“Kia chẳng phải là người điều hành của tập đoàn Tống Thị sao? Anh ta đến đây làm gì nhỉ?” Một giọng nói vang lên gần đó.
“Nghe nói bộ phim này là do chính anh ta tài trợ đấy, dưới danh nghĩa là của nhà đài Lưu Sơn.” Một giọng nói khác đáp lại.
“Nhà đài top đầu trong nước mà cũng bị Tống Thị thâu tóm rồi hay sao?”
“Hỏi thừa. Người ta đâu có thiếu thốn gì tiền bạc cơ chứ.”
Lục Hiểu Dư vừa hay nghe được đoạn đối thoại ngắn ngủi này, cô theo phản xạ tự nhiên liếc mắt nhìn về phía người đàn ông kia. Nhìn thấy hắn đang vui vẻ giao lưu cùng với một vài người khác nữa, vẻ mặt điềm đạm, phong độ của hắn làm cho trái tim cô bất giác đập loạn nhịp lên.
Hắn đứng sau lưng nhà đài, làm nhà đầu tư chính cho bộ phim này sao? Chả trách sao ban sáng cô lại tình cờ bắt gặp được hắn ở phim trường.
Hóa ra tất cả cũng đều có nguyên do cả rồi.
Cô còn đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn độn của bản thân, thì bỗng dưng lại thấy hắn cùng với vị đạo diễn đang dần dần tiến về phía mình. Lục Hiểu Dư có chút chột dạ, cô định bụng sẽ chạy đi tìm một chỗ khác để trốn tránh. Nhưng còn chưa kịp đi được bước nào, đã bị người kia chặn đường lại mất rồi.
“Đạo diễn Phùng, đây chính là người mà ông vừa mới nói đến đó sao?” Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên.
“Phải, phải rồi. Đây chính là Lục Hiểu Dư, là nữ diễn viên đảm nhiệm vai diễn chính của bộ phim lần này đấy ạ.” Phùng Bá quay sang nhìn cô, rồi niềm nở giới thiệu: “Cô Lục, đây là ngài Tống, ngài ấy chính là nhà tài trợ chính cho đoàn làm phim của chúng ta đấy. Cô mau lại đây chào hỏi ngài ấy một tiếng đi.”
Nhìn thấy vẻ mặt ngạo mạn, kiêu căng của hắn, Lục Hiểu Dư hận không thể nào hắt thẳng ly rượu vang trong tay vào chính bản mặt đáng ghét đó của hắn.
Cô cố gắng nặn ra một nụ cười rạng rỡ nhất có thể, rồi lịch sự đưa tay ra trước mặt hắn để chào hỏi: “Ngài Tống, thật hân hạnh khi được gặp mặt ngài ở đây!”
Người đàn ông cong môi cười khẩy một tiếng, bàn tay to lớn của hắn chìa ra bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Tống Ngụy khẽ mân mê mấy ngón tay thon dài trắng nõn của cô, thậm chí hắn còn thản nhiên đến mức độ, cúi đầu xuống đặt lên mu bàn tay cô một nụ hôn nhẹ nhàng mờ nhạt.
Lục Hiểu Dư tròn xoe hai mắt vì kinh ngạc, cô không thể nào tin được trước kiểu hôn đầy ái ngại và lộ liễu này của hắn. Cái tên điên này!
“Đây chỉ là một kiểu hôn lịch thiệp thường thấy của phương Tây thôi mà, cô Lục cảm thấy ngại ngùng hay sao?” Hắn hỏi, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc.
Gương mặt cô nóng bừng lên vì ngượng ngùng, cô liếc mắt nhanh chóng thăm dò thái độ của những người đang có mặt trong bữa tiệc. Giống như là gian tình vừa mới bị vạch mặt tại trận vậy, thứ ánh mắt dò xét này của bọn họ khiến cho cô cảm thấy chột dạ không ngừng.
Nếu như chẳng may để cho bọn họ biết được chuyện mờ ám giữa cô và hắn, thì khác nào là cô đang tự mình bôi tro trát trấu lên mặt mình hay sao?
Lục Hiểu Dư cố gắng trấn tĩnh lại bản thân mình, cô chuyên nghiệp nở ra một nụ cười xã giao hoàn hảo: “Ngài Tống thật biết nói đùa quá rồi. Mấy kiểu hôn của phương Tây này, đối với người phương Đông như tôi mà nói thì cảm thấy ngại ngùng cũng là lẽ đương nhiên thôi mà.”
“Cô Lục trả lời rất hay, Tống Ngụy tôi rất thích câu trả lời này. Nếu như được cô Lục nhận lời mời dùng bữa tối cùng, thì Tống Ngụy tôi còn cảm thấy thích thú hơn thế nữa.” Hắn nói, giọng điệu đầy vẻ mời gọi.
Giống như một lời mời gọi đầy ẩn ý, câu nói vừa rồi của hắn đã khiến cho rất nhiều người đang có mặt trong hội trường phải bất ngờ đến ngỡ ngàng. Ai mà lại không biết được Tống tổng là một người lạnh lùng, trầm tính, xưa nay không hề thích gần gũi với phụ nữ cơ chứ. Đừng nói là một câu mời gọi thân mật như vậy, đến cả một cái liếc mắt hắn cũng không hề muốn nhìn. Ấy vậy mà bây giờ hắn lại chủ động bắt chuyện với một cô gái trẻ tuổi như vậy.

Bình luận (0)

Để lại bình luận