Chương 43

Cô khẽ híp mắt, chờ Úc Hàn ôm mình vào phòng tắm, nhưng đến khi vào phòng tắm rồi, Úc Hàn cũng không thả cô xuống. Thậm chí anh không bế cô tới chỗ bồn cầu, mà dùng tư thế cho đứa trẻ đi tiểu mở chân cô ra, mang cô tới trước gương.
Tiểu huyệt bị cắm tới đỏ tươi kia lập tức xuất hiện rõ mồn một ngay trước mắt Lâm Thiên Hoan, cô xấu hổ đỏ mặt, lấy tay che mắt không nhìn nó, chỉ hờn dỗi với Úc Hàn “Anh bắt nạt người ta, thả em xuống mau.”
“Không thả” Úc Hàn chọc chọc người trong lòng, càng thêm xấu xa hơn “Vừa nãy cắm không phải rất lằng lơ à? Sao mà, bây giờ lại xấu hổ?”
“Tại sao anh, anh có thể làm như thế?” Lâm Thiên Hoan cố gắng thử vùng vẫy lần nữa.
Úc Hàn lại cắm côn ŧᏂịŧ vào miệng nhỏ kia, nói “Không phải muốn đi tiểu hả? Vậy lại cắm tiểu huyệt lằng lơ của em thêm một lần, cắm tới phun nướ© ŧıểυ, em chịu không?”
“Á ..Đừng mà! A a a a!” Cảm giác này kỳ quái thật. Vừa khó chịu vừa sung sướиɠ, cảm giác mắc tiểu mãnh liệt truyền tới, dưới động tác cố ý của người đàn ông, cô đã đến sát ranh giới không nhịn nổi nữa. “A!” Lâm Thiên Hoan hoàn toàn tiểu ngay vào mặt tấm gương đối diện.
Mặc dù cô đã nhắm mắt, chẳng nhìn thấy bộ dạng mình bắn nướ© ŧıểυ, nhưng Úc Hàn lại đối diện với tấm gương, thu hết vào mắt dáng vẻ phóng đãng ngay lúc này của cô.
“Thiên Thiên…” Úc Hàn sắp điên mất. Còn chưa chờ Lâm Thiên Hoan tiểu xong, anh bèn đặt người cô lên bồn rửa tay, bắt đầu các đợt tấn công tiểu huyệt non mềm.
Lâm Thiên Hoan thì bị anh làm tới xấu hổ không thể phản ứng được gì, vừa sung sướиɠ vừa khó chịu, dứt khoát bật khóc “Huhu… tên khốn kiếp nhà anh… Úc Hàn, em không cần anh làm ông xã em..”
“Em không có cơ hội hồi hận đâu, Thiên Thiên.” Úc Hàn đưa Lâm Thiên Hoan tới dưới vòi hoa sen, lúc mở nước tắm cho cả hai lại xoay người cô lại, từ chính diện mà hôn cô.
“Số mạng đã định em phải làm bà xã của anh, trời định tiểu huyệt lằng lơ này phải cho anh cắm, Thiên Thiên, em trốn không thoát đâu.”
Nói xong, anh bèn cầm dươиɠ ѵậŧ thô to kia lần nữa tiến vào tiểu huyệt mất hồn này. Anh vẫn chưa nện đủ tiểu huyệt này. Hình như mãi mãi cũng không đủ.
Vào buổi chiều ngày hôm sau, không gian yên tĩnh hẳn, ánh nắng ấm áp xuyên qua màn cửa chiếu vào, trùng hợp rọi lên gương mặt xinh đẹp không chút tỳ vết của Lâm Thiên Hoan.
“Um” Lâm Thiên Hoan nhíu mày, còn chưa mở mắt đã cảm thấy cả người khó chịu, đầu tiên là đau đầu, thứ hai là bên dưới trướng muốn chết. Lâm Thiên Hoan dụi mắt, hàng lông mi dài uốn cong run rẩy. Cô cố gắng xốc mí mắt lên, chính vào lúc này, cô mới thấy rõ tình trạng của mình. Cả người trần trụi, tựa vào khuôn ngực rộng của người đàn ông, một cánh tay cơ bắp vắt ngang eo cô, quá đáng hơn nữa là tiểu huyệt bên dưới… Tiểu huyệt bên dưới còn đang cắm dươиɠ ѵậŧ!
“Úc Hàn!” Lâm Thiên Hoan thoáng tức giận, tất cả những gì diễn ra sau cơn say đêm qua đều hiện lên trong đầu cô như thước phim quay chậm, Lâm Thiên Hoan vừa xấu hổ vừa tức giận, muốn hất tay người đàn ông ra. Song Úc Hàn lại trở người ôm chặt cô hơn. Anh nắm lấy bầu ngực to tròn của cô, ngón tay thuần thục gảy đầṳ ѵú, còn chưa mở mắt đã in nụ hôn lên hõm cổ Lâm Thiên Hoan.
“Bà xã” anh nhấp thắt lưng, thoải mái mà than thở “Tiểu huyệt em khít quá, hiện giờ lại quá khô, để ông xã bôi trơn cho em nhé.”

Bình luận

Để lại bình luận