Chương 43

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 43

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Dục Vọng Trong Hẻm Tối

Lý Quân không lái xe về nhà ngay.

Anh ta rẽ vào một con hẻm tối, vắng tanh, tắt máy xe. Sự im lặng đột ngột khiến tiếng thở dốc của cả hai trở nên nặng nề.

Anh ta không nói gì. Anh ta quay sang, kéo cô qua ghế lái, đặt cô ngồi lên đùi mình, mặt đối mặt.

“Em vừa gọi ai là ‘chúng ta’?” Anh ta gằn giọng.

“Em… em và anh…”

“Em sợ hắn?”

“Em sợ… hắn làm hại anh.”

“Sợ?” Anh ta bật cười, một tiếng cười gầm gừ. “Em nên sợ anh.”

Anh ta giữ chặt gáy cô, hôn cô. Một nụ hôn trừng phạt, cắn mút, chiếm đoạt. Anh ta như muốn dùng nụ hôn này để xóa đi dấu vết của Kim Dự Phụng, để khẳng định lại chủ quyền.

Tay anh ta xé toạc chiếc quần jean cô đang mặc.

“Lý Quân… đừng… ở đây…”

“Chính là ở đây.”

Không gian chật hẹp của chiếc xe bán tải khiến mọi thứ trở nên bức bối, kích thích. Anh ta kéo chân cô vòng qua hông mình, cởi khóa quần. Cự vật nóng rực bật ra.

Anh ta không đợi. Anh ta nâng hông cô lên, và đâm vào.

“A!”

Nó đi vào sâu, thô bạo. Hơi thở của cô đọng lại trên cửa kính xe.

“Anh hai…” Cô nức nở, “Thao… thao em… Em muốn anh…”

“Nói em là của ai?” Anh ta gầm gừ, bắt đầu thúc mạnh.

Chiếc xe rung lên bần bật theo từng nhịp thúc.

“Của anh! A… Của anh! Chỉ của một mình anh!”

Cô bị anh ta thao đến mức hai mắt trợn ngược, cơ thể co giật. Cơn cao trào ập đến như vũ bão.

“Lý… Quân… A… A…”

Anh ta thúc thêm vài cái thật sâu, rồi gầm lên, bắn thẳng vào bên trong cô.

Họ tựa vào nhau, thở dốc.

“Từ giờ,” anh ta thì thầm, “không được sợ bất cứ ai. Có anh ở đây.”

Cuộc sống mới bắt đầu.

Họ dọn về căn hộ mới. Họ cùng nhau đi siêu thị, cùng nhau nấu ăn. Lý Quân vẫn nấu rất tệ, nhưng Tô Tình ăn rất ngon.

Cuối tuần, anh ta đưa cô đi… xem phim.

Lần đầu tiên trong đời, Tô Tình bước vào rạp chiếu phim. Cô ngơ ngác như một đứa trẻ. Cô ăn bắp rang bơ, uống coca. Trong bóng tối, cô tựa đầu vào vai anh ta. Anh ta không xem phim. Anh ta quay sang, hôn cô.

Cô nhận ra, hạnh phúc, đôi khi chỉ đơn giản là vậy.

Cô cũng đến trại ngựa. Không phải với tư cách “khách”, mà là “bạn gái” của Lý Quân.

Vân Tú vẫn ở đó. Cô bé đã vui vẻ trở lại. “Chị Tình, chị đến thăm anh hai à?”

“Không, chị đến thăm em.” Tô Tình đưa cho cô bé một thỏi son mới. “Cảm ơn em.”

“Cảm ơn… gì ạ?”

“Cảm ơn em… đã không ghét chị.”

Vân Tú cười, nụ cười trong veo. “Anh hai hạnh phúc là em vui rồi.”

Nhưng niềm vui không kéo dài. Bà nội Vân Tú bệnh trở nặng. Lý Quân dồn hết tiền tiết kiệm để lo viện phí.

Vệ Tiểu Kiệt lén lút nói với Tô Tình. “Chị Tình, anh hai dạo này vất vả lắm. Tiền bạc cạn kiệt rồi. Hôm trước, anh ấy đi biểu diễn, có bà khách giàu có sàm sỡ anh ấy,” Vệ Tiểu Kiệt chỉ vào vết bầm trên tay mình (do cậu ta đỡ hộ), “Bà ta ném tiền vào mặt anh ấy. Anh ấy không nhặt. Bà ta tức, quất roi vào tay anh ấy…”

Tô Tình siết chặt tay.

“Anh ấy,” Vệ Tiểu Kiệt thở dài, “chưa bao giờ kể với chị, đúng không? Anh ấy không muốn chị lo.”

Tô Tình quay đi, nhìn về phía sân tập. Lý Quân vẫn đang uy nghi trên lưng con Hắc Phong. Vẫn cương trực, vẫn kiêu hãnh.

Cô bỗng nhận ra, cô yêu người đàn ông này. Yêu đến mức… đau lòng.

Bình luận

Để lại bình luận