Chương 43

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 43

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Nghiêm Kỷ vùi đầu vào cổ Mộc Trạch Tê: “Mộc Trạch Tê, cậu không nghe lời.”
Âm thanh ấm áp, dịu dàng lại khiến cả người Mộc Trạch Tê lạnh run…

“Tớ, tớ, tớ biết rồi, cậu đừng có mà manh động đấy, Nghiêm Kỷ!” Mộc Trạch Tê hoảng hốt, sợ nói không lựa lời. Sau khi nói xong mới chợt nhận ra những lời này có hơi kỳ kỳ.
Nghiêm Kỷ vùi đầu vào cổ Mộc Trạch Tê, lặng lẽ nhếch môi cười xấu xa. Nhưng bây giờ anh không thể dọa Mộc Trạch Tê quá mức được, nếu không không khoảng cách giữa cô và anh sẽ ngày càng lớn.
Anh cứ như vậy ôm Mộc Trạch Tê ngồi xuống ghế sô pha, chống hai tay xuống ghế, vây Mộc Trạch Tê lại. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh của Mộc Trạch Tê, nghiêm túc nói: “Đàn ông luôn có ham muốn chiếm hữu vô hình, cậu hiểu ý tôi chứ, Mộc Trạch Tê? Nên vừa nãy tôi mới kích động như vậy.”
Đàn ông chính là thứ sinh vật kỳ lạ như vậy đấy, chỉ cần lên giường với anh, anh sẽ tự cho rằng người con gái ấy là của riêng mình. Đặc biệt là Nghiêm Kỷ, nếu đã nhìn trúng ai thì người đó chính là của mình, không một ai được phép vấy bẩn.
Mộc Trạch Tê nhìn khuôn mặt đẹp trai lại điềm tĩnh của Nghiêm Kỷ, mặc dù không hiểu lắm nhưng vẫn lúng túng gật đầu.
Trong lòng cô nghĩ thầm, thân là nữ phụ trà xanh độc ác, mình đã thay da đổi thịt, trà ngôn trà ngữ và vẻ ngoài mảnh mai yếu đuối như tơ hồng vàng chính là lớp vỏ để cô tự bảo vệ mình, nhất quyết không được vứt bỏ. Thôi thì mai mốt không dùng trước mặt Nghiêm Kỷ nữa là được chứ gì.
Nghiêm Kỷ buông Mộc Trạch Tê ra, hít thở sâu vài lần, sau đó chỉ tay vào xấp tài liệu trên bàn rồi ra hiệu cho Mộc Trạch Tê.
Mộc Trạch Tê: ?
“Lần trước cậu trực lớp vẫn chưa hoàn thanh xong sổ trực nên tôi tới tìm cậu làm tiếp thôi.”
Nghiêm Kỷ mỉm cười xấu xa nói: “Hay là cậu muốn tôi làm gì khác?”
“Không hề!” Mộc Trạch Tê ngượng ngùng phản bác.
Cảm thấy trọng lượng của Nghiêm Kỷ đè lên người biến mất, Mộc Trạch Tê thoáng thở phào nhẹ nhõm: “Dáng vẻ của cậu ban nãy… khiến tớ có chút căng thẳng.”
Nghiêm Kỷ hài lòng dùng ngón trỏ chạm lên mặt Mộc Trạch Tê, cảm thấy cô cực kỳ ngoan, cũng rất dễ bị dao động. Chỉ cần không dọa cô, cô sẽ ngay lập tức buông lỏng cảnh giác: “Tôi có chuyện cần làm, cậu ngồi viết cho xong sổ trực đi.”
Chỉ có mấy dòng mà thôi, Mộc Trạch Tê tự cảm thấy bản thân có thể hoàn thành thật nhanh rồi ra về… nhưng chuyện xảy ra lâu quá, cô căn bản đã quên hết rồi.
Rảnh rỗi sinh nông nỗi, cô lén lút quan sát phòng nghỉ ngơi riêng của Nghiêm Kỷ. Cô phát hiện đây là một căn phòng xa hoa sang trọng, có nhà bếp, một phòng khách, một phòng vệ sinh và một phòng ngủ. Nhìn phòng nghỉ ngơi của người ta, Mộc Trạch Tê bỗng cảm thấy hơi ghen ty với thân thế đầy quyền lực – cũng là một trong những vầng sáng của nhân vật nam chính.
Người nhà họ Nghiêm được hưởng rất nhiều đặc quyền, trường trung học phổ thông Hoa Thịnh cũng là một trong số đó. Từ khi thành lập, suốt trăm năm nay trường rung học phổ thông Hoa Thịnh luôn nhận được sự ủng hộ và bảo vệ của nhà họ Nghiêm. Mặc dù nhà họ Nghiêm tương đối khiêm tốn, nhưng đãi ngộ được hưởng cũng không ít.
Mộc Trạch Tê ngắm phòng xong lại trộm nhìn lén Nghiêm Kỷ đang xử lý chuyện trong gia tộc.
Nghiêm Kỷ nhìn nhanh viết nhanh, ký hợp đồng xoèn xoẹt. Mộc Trạch Tê mơ hồ nhìn thấy một số tài liệu về cứu trợ nghèo đói hoặc quyên góp xây dựng. Những thứ này Nghiêm Kỷ nhìn cũng không thèm nhìn đã ký tên đồng ý chi tiền hết.
Mộc Trạch Tê: …
Có tiền chính là ngang ngược như vậy đấy, Mộc Trạch Tê sau này cũng muốn bản thân có thể hào phóng như vậy.
Mộc Tuyển Tê nhìn đến thất thần. Sau này Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ đều sẽ trở thành những con người tinh anh, còn tương lai mình sẽ là gì đây?
“Sao không viết, thấy không thoải mái hả? Có muốn đổi chỗ với tôi không?”
Giọng của Nghiêm Kỷ lập tức kéo hồn vía Mộc Trạch Tê đang bay nhảy ở phía xa về lại.
Cô nhìn chiếc ghế da xa hoa của Nghiêm Kỷ, cảm giác lúc ngồi lên đó hẳn sẽ giống như sau khi hoàng đế hạ triều, thái giám lén ngồi lên long ỷ.
Mộc Tuyển Tê lắc đầu, kiên quyết từ chối. Cô cúi đầu, múa bút thành văn, thêu dệt vài truyện trong lớp.
Nghiêm Kỷ rất nhanh đã xử lý xong công việc, đi vào phòng tắm rửa tay. Lấy ra một chai thuốc từ trong túi đồng phục học sinh, xoay nắp, bóp một lượng thuốc màu trắng vừa đủ ra bôi lên ngón tay.
Khoảng thời gian này tâm tình Mộc Trạch Tê khôi phục rất tốt, nếu không phải anh từ camera giám sát nhìn thấy tư thế đi bộ có chút khác lạ của cô thì anh cũng thật sự cho rằng đêm đó chỉ là một giấc mộng.
“Vén váy lên, cởi quần lót ra.”
Mộc Trạch Tê cứng đờ, bút cầm không chắc rơi xuống: “Cái gì? Cậu định làm gì vậy… Nghiêm Kỷ…”
Nghiêm Kỷ giơ ngón tay của mình lên: “Bôi thuốc.”
Mộc Trạch Tê nhìn động tác dứt khoát như vậy, vừa xấu hổ vừa sợ hãi, mặt lúc trắng lúc hồng.
“Cảm ơn cậu nhưng để tớ tự làm được rồi! Cậu đưa thuốc cho tớ đi.” Nói xong liền lấy thuốc trong tay Nghiêm Kỷ.
Tay Nghiêm Kỷ né tránh, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: “Cậu không tự bôi vào trong được đâu.”
Mộc Trạch Tê nghe lời này cảm giác cả toàn thân trướng lên, hệt như ấm đun nước sắp sôi, bên tai vang lên tiếng “ùng ục!”
Nghiêm Kỷ là lần đầu tiên, lại uống rượu, hành xử không biết nặng nhẹ. Của anh đã thô còn dài, mỗi một lần đâm vào đều sâu đến độ khiến Mộc Trạch Tê cứng hết cả người. Lực kéo dài cũng rất mạnh, số lần cũng nhiều, báo hại mấy ngày nay Mộc Trạch Tê luôn cảm thấy chỗ đó tức tức, chắc đã bị thương rồi.
“Vậy không cần, chẳng bao lâu nữa sẽ khỏi hẳn thôi.” Mộc Trạch Tê lập tức cự tuyệt: “Như vậy bất tiện lắm, hơn nữa hôm nay tớ cũng thấy đỡ hơn rồi, thật sự không cần làm thế đâu.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận