Chương 43

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 43

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Chuyển ngữ: Long Đế Novel
Kiều Khương làm việc nhiều năm, từng thấy nhiều cặp đôi, lúc yêu say đắm nhiệt huyết, lúc chia buồn thương tuyệt vọng, đặc biệt khi kết hôn khóc lóc tuyên thề, khi ngoại tình lại ỉ ôi nói đã từng yêu.
Nhóm chị em của nàng đều từng bị đàn ông làm tổn thương, ngay cả Trương Vân Vân hãm sâu vào hố đen ái tình, lúc nào cũng tìm nàng than thở. Trong mắt họ, Kiều Khương như người máy vô cảm, quanh nàng chỉ toàn mai giáp và gai góc. Không người đàn ông nào có thể làm tổn thương trái tim nàng, vì nàng chưa từng mở lòng với bất kỳ ai.
Lý Hiệu Lan ở bên đã lâu vẫn không thể sưởi ấm trái tim sắt đá của nàng.
Bây giờ lại có thêm một kẻ đần.
Anh nói sẽ kiếm tiền cưới nàng.
Thật nực cười.
Kiều Khương tựa vào ngực người đàn ông, giọng uể oải mệt mỏi: “Anh nghĩ tôi tin ư?”
“Vậy thử xem.” Yến Chiêu siết cằm nàng, “Có dám không?”
Kiều Khương biết rõ tên chó này dùng chiêu khích tướng, nhưng vẫn hất cằm gật đầu: “Được.”
Thử thì thử, Kiều Khương nàng đã bao giờ sợ đâu.
Yến Chiêu hôn mạnh lên cánh môi kia, ôm người vào lòng, mặc váy vào cho nàng.
“Quen tay thế này, lúc trước từng cởi quần áo cho rất nhiều phụ nữ nhỉ?” Kiều Khương ngồi trên đùi anh, thân thể mềm mại như rắn không xương, hai tay mảnh mai trắng nõn đặt lên vai anh, làm nổi bật làn da ngăm đen của anh.
Yến Chiêu: “…”
Anh đưa tay nắm cằm nàng, ánh mắt thô ráp dừng trên khuôn mặt, giọng khàn đặc bảo: “Kiều Khương, dù em tin hay không, đây là lần đầu tiên tôi giúp một cô gái mặc quần áo.”
Kiều Khương lại cười, nàng vốn không mấy hứng thú với anh, nhưng bị Yến Chiêu trêu chọc, lại bắt đầu tò mò về anh.
“Anh từng giúp Vinh Yến chưa?” Nàng hỏi.
“Chưa từng.” Yến Chiêu mặc váy xong mới phát hiện mình quên mặc đồ lót cho nàng, liền kéo khóa xuống, cầm áo lót mặc lên người nàng.
Kiều Khương hỏi: “Vì sao?”
Yến Chiêu nhìn nàng một cái, thấp giọng nói: “Cô ta tự mặc.”
Kiều Khương nhướng mày: “Sao anh không giúp cô ta mặc?”
Yến Chiêu: “…”
Kiều Khương chỉ tò mò, nàng không ghen, như thể đang hỏi chuyện riêng của một người lạ, trong mắt nàng đầy vẻ hiếu kỳ thích thú.
Yến Chiêu không biết tại sao nàng lại bắt đầu quan tâm đến Vinh Yến, bao năm qua, hầu như không ai dám nhắc đến Vinh Yến trước mặt anh. Anh chưa từng nghe thấy cái tên đó từ miệng người khác, lúc bố mẹ anh nhắc tới cũng toàn lời chửi bới mắng nhiếc. Chỉ có Kiều Khương tò mò hỏi anh vì sao không giúp Vinh Yến mặc quần áo.
“Lúc đấy chân tôi bị thương,” Anh nói.
“Khi làm có dùng sức được không?” Kiều Khương hỏi.
Yến Chiêu nặng nề nhìn nàng, bỗng cởi áo lót ra, cúi đầu cắn núm vú.
“Anh là chó à?” Kiều Khương véo vai anh.
Ánh sáng trong phòng ngăn mờ ảo, Kiều Khương cúi đầu, có thể nhìn thấy ngón tay ngăm đen của người đàn ông phủ lên bầu vú trắng nõn. Cả đầu anh vùi vào ngực nàng, miệng ngậm núm vú hôn mút, sau đó nhẹ nhàng kéo ra, mặt lưỡi xù xì chà xát bầu ngực, tứ chi nàng xuất hiện cảm giác tê dại run rẩy.
Anh buông núm vú ra, cầm áo lót mặc lại cho nàng: “Còn hỏi nữa tôi sẽ đụ em.”
Lời từ miệng Kiều Khương thốt ra chẳng câu nào là tốt lành, nếu để nàng hỏi tiếp, anh đảm bảo sẽ khiến nàng không thể rời khỏi nhà vệ sinh hôm nay.
Yến Chiêu mặc váy cho nàng xong, mở cửa phòng kéo nàng ra.
Nhưng anh đã quên kiểm tra người bên ngoài, vừa mở cửa lập tức chạm mặt vài thanh niên khóa quần mở toang đang định lấy vật bên trong ra, thấy Kiều Khương thì sợ đến mức vội vàng nhét về.
Kiều Khương vẫn nhìn thấy, nói với một thanh niên: “Nhỏ thế cơ à?”
Cảnh tượng thật lúng túng ngột ngạt, đám thanh niên khác che háng chạy lùi ra sau.
Yến Chiêu: “…”
Anh hít một hơi sâu, nắm chặt cổ tay Kiều Khương, kéo nàng ra khỏi nhà vệ sinh.

Bình luận (0)

Để lại bình luận