Chương 43

Lâm Nguyệt ăn cơm ở nhà chị họ, bầu không khí rất hòa thuận ấm áp, nhưng cũng coi như mỗi người đều có tâm tư riêng.
Chỉ mình chị họ vừa ăn vừa xem TV cười ha ha, anh rể trầm tư uống cháo, còn Lâm Nguyệt thì lặng lẽ thò chân về phía quần của anh rể, ánh mắt khiêu khích.
Chẳng qua không thể không nói anh ta thật đúng là rút chim vô tình, cảm nhận được bàn chân của Lâm Nguyệt đặt lên đùi mình thì lập tức liếc nhìn cô, bỏ chân của cô xuống dưới.
Lâm Nguyệt cũng không giận, giả vờ ngoan ngoãn ăn cơm, nói chuyện cười đùa với chị họ.
Một bữa cơm chẳng mấy chốc đã ăn xong, đã đến lúc nên rời đi, ở nhà người ta lâu quá cũng rất bất lịch sự.
“Lần sau em lại đến nhà chị chơi nhé!”
Chị họ đứng trước cửa vẫy tay chào Lâm Nguyệt. Còn anh rể thì không ra ngoài tiễn Lâm Nguyệt, trên thực tế anh ta đã lén lút lưu lại phương thức liên lạc của Lâm Nguyệt.
“Chắc chắn rồi chị.”
Lâm Nguyệt đạp chân ga một phát. Xe của cô đã được độ lại, ngoại hình rất phong cách. Đi đến nửa đường, Lâm Nguyệt nhận được cuộc gọi từ anh trai.
“A lô, anh hai, sao vậy?” Lâm Nguyệt kết nối với tai nghe bluetooth.
“Bảo bối, bây giờ anh đang ở sân bay, em có rảnh đến đón anh không?”
Từ sau khi hai người thổ lộ tình cảm với nhau, Lâm Liệt gọi bảo bối càng ngày càng thuận miệng.
Lâm Nguyệt nhớ hôm qua anh ấy mới đi công tác, không ngờ lại trở về nhanh đến thế.
“Anh chờ em một chút.” Lâm Nguyệt cua đầu xe chạy tới sân bay.
Đến sân bay, Lâm Liệt mặc áo gió màu đen xách vali đi về phía cô, dang rộng đôi tay ôm chầm Lâm Nguyệt, chiếc mũi vùi vào mái tóc của cô, giọng nói hơi khàn khàn: “Anh nhớ em chết mất.”
“Anh, chẳng phải anh cần đi công tác một tuần à?” Lâm Nguyệt ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, sau đó khó hiểu nhìn Lâm Liệt.
“Sao? Em không nhớ anh à?”
Lâm Liệt từ bỏ phong cách quen thuộc trước kia của mình, nhìn chằm chằm Lâm Nguyệt cứ như một người chỉ biết yêu đương.
Anh nâng tay quẹt chiếc mũi nhỏ nhắn của Lâm Nguyệt: “Công ty lâm thời phái anh qua đó, lần sau sẽ đi, phải đi một tháng.”
Nghe vậy, Lâm Nguyệt thầm nghĩ một tháng thì hơi lâu. Cô nhíu mày: “Vậy thì lần sau khi nào anh đi?”
“Mấy ngày nữa.”
Lâm Liệt ôm Lâm Nguyệt thật chặt, hít thở thật sâu mùi hương trên người cô: “Vốn dĩ anh có thể ở nơi khác chờ đến lần sau rồi lại lên đường, nhưng anh muốn về nhà với em mấy ngày.”
Hai anh em lái xe về nhà.
Lâm Nguyệt đỗ xe trước sân nhà, họ không xuống xe.
Lâm Nguyệt tháo dây an toàn, sải chân ngồi lên đùi Lâm Liệt, ôm lấy cổ anh, cắn một phát thật mạnh lên vành tai của anh.
“Anh hai là đồ ngốc.”
“Vậy còn em mỗi ngày bị đồ ngốc thao thì biến thành thứ gì, hửm?”
Lâm Liệt cười khẽ một tiếng, rũ mi mắt, một tay ôm trọn vòng eo của Lâm Nguyệt, một bàn tay khác thò vào túi áo, lấy ra một chiếc hộp nhỏ.
Lâm Liệt giơ chiếc hộp đó trước mặt Lâm Nguyệt, Lâm Nguyệt nhận lấy chiếc hộp tinh xảo đó, mở nó ra, bên trong là một chiếc vòng cổ đá quý, tỏa ánh sáng lấp lánh rạng ngời, vừa tao nhã vừa không làm mất sự đáng yêu của thiếu nữ.

Bình luận

Để lại bình luận