Chương 44

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 44

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Có một giải Huy Chương Vàng Olympic, việc đề nghị thi chỉ mang tính hình thức thôi.”

Bùi Gia Mạt không ngẩng đầu.

Đầu bút tiếp tục tính toán công thức quỹ đạo của hành tinh này trên giấy.

Đúng vậy, tại sao thế nhỉ?

Cô cũng âm thầm hỏi bản thân.

Một lúc sau, trong lòng vang lên một giọng nói nhỏ:

Lần sau, lần nào cũng phải là số một.

Bạn không bao giờ có thể hài lòng với chiến thắng hiện tại của mình.

Tham vọng của cô đòi hỏi cô phải tiếp tục chạy về phía trước và đạt thành tích xuất sắc trong mọi kỳ thi.

“Gia Mạt à, cậu đã học lâu lắm rồi không thấy mệt sao?”

“Cậu phải học cách thả lỏng bản thân, như vậy mới có thể đánh bại người khác tốt hơn chứ.”

Chu Tư Viên nắm lấy cánh tay cô, hy vọng cô có thể nghỉ ngơi một tiếng, “Gia Mạt này, tớ nghe nói hoa mai sau núi đang nở rộ rồi, cậu có thể đi xem cùng tớ không.”

Tháng 12, phía Nam còn có những tia nắng ấm áp, chiếu lên khuôn mặt cô gái bên cạnh, trông đặc biệt dịu dàng.

Nhưng Bùi Gia Mạt lại dừng bút, nắm lấy tay Chu Tư Viên: “Tớ không đi được.”

Chu Tư Viên cũng rời đi.

Cô là người duy nhất còn lại trong lớp trống.

Bùi Gia Mạt cuối cùng cũng đặt bút xuống, thở hổn hển trong sự buồn phiền.

Cô cho rằng những gì Chu Tư Viên đã nói sai rồi.

Bùi Gia Mạt không cần phải đánh bại bất cứ ai.

Biết đâu một ngày nào đó cô bị đánh bại bởi người khác, bị người ta hạ thấp.

Nhưng ít nhất trong thời điểm này, cô sẽ không bao giờ để tham vọng của mình dễ dàng bị tê liệt.

Nhấc bút lên lần nữa

Tiếp tục học.

Mùa đông năm đó, Cố Quyết thỉnh thoảng nhìn thấy cô ở trường, ánh mắt anh luôn có thể nhìn cô qua từng ô cửa sổ.

Cô luôn cầm xấp giấy thi trên tay, lưng thẳng, đôi mắt không chứa một hạt bụi dường như không khác gì trước đây.

Nhưng Cố Quyết lại cảm thấy, cô đang đứng ở độ cao vượt quá tầm với của người bình thường, sắp bị những tờ giấy thi mỏng manh kia đè bẹp.

Cô nói, cô rất mệt mỏi.

Mệt mỏi không thấy điểm dừng.

Cô nói, cuộc sống có phải luôn như thế này không?

Lao về phía trước không ngừng nghỉ, cho cuộc thi, các bài kiểm tra, để giành huy chương vàng, để xét tuyển.

Sao Bùi Gia Mạt hiếm khi cười thế nhỉ?

Bởi vì cô ấy đã mệt rồi.

Cô không còn sức lực để mỉm cười nữa.

Cố Quyết bắt đầu mong chờ mỗi ngày được nhìn thấy Bùi Gia Mạt.

Trước hành lang tòa nhà dạy học, ở góc ngoặt có một hành lang dài giữa lớp 1 và lớp 7. Mỗi nơi mà anh có thể gặp được Bùi Gia Mạt đều sẽ được anh ghi nhớ cẩn thận trong lòng.

Trước khi kịp nhận ra thì tháng 12 đã trôi qua được nửa chặng đường rồi.

Bùi Gia Mạt đã lâu không xuất hiện ở trường rồi.

Anh nghe nói tuần sau cô ấy sẽ đến Bắc Kinh để tham gia kì thi xét tuyển vào Đại Học Bắc Đại.

Buổi tối, Cố Quyết bước xuống cầu thang giữa đám đông sau giờ học.

Giống như quay trở lại thời gian ở một mình

Cảm giác cô đơn giữa đám đông.

Anh cúi đầu xuống, không còn chú ý đến mọi thứ xung quanh nữa.

Những hơi thở kỳ lạ không ngừng lướt qua, trong lúc bàng hoàng, một cảm giác kỳ lạ chợt dâng lên trong lòng anh.

Anh ngước mắt lên và nhìn thấy Bùi Gia Mạt xuyên qua đám đông.

Cô đang đi lên lầu ngược lại dòng người sau giờ học.

Dường như không nhìn thấy anh.

Một thoáng lướt qua.

Bọn họ tách ra

Đám đông từ từ giải tán.

Khi đi đến bậc thang cuối cùng trên tầng ba, Cố Quyết không khỏi ngẩng đầu nhìn lại.

Trái tim anh chợt thắt lại

Bởi vì Bùi Gia Mạt đang đứng ở lan can cầu thang tầng trên, cúi xuống nhìn anh.

Khi bắt gặp ánh mắt đang quay lại của anh, cô giật mình như thể có ai đó đã bắt được cô, trốn trong bóng tối.

Có vẻ như họ đã không gặp nhau trong một thời gian dài rồi.

Đôi bàn tay thon dài trắng nõn của cô vẫn đang nắm chặt lan can.

Đứng đợi vài giây, cô tưởng anh đã đi rồi.

Bình luận (0)

Để lại bình luận