Chương 44

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 44

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Giang Vũ thấy cô đang rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan khó xử, anh liền nhanh chóng bước lại gần để giúp cô giải vây.
“Hiểu Dư, giám đốc đang tìm em có việc gấp đấy.” Anh quay sang nhìn người đàn ông kia, khẽ cong môi cười xã giao: “Tống tổng, thật là ngại quá đi mất! Chúng tôi còn có việc bận cần phải giải quyết, đành phải xin phép ngài đi trước vậy!”
Tống Ngụy cũng không hề có ý định gây khó dễ cho bọn họ, bạc môi hắn cong lên như thể chấp thuận với lời nói kia. Tên tiểu tử đó, dám cả gan lôi người phụ nữ của hắn đi ngay trước mặt hắn sao? Còn cả thứ ánh mắt lạnh lùng chết tiệt kia nữa, cậu ta dám dùng thứ ánh mắt đó để nhìn hắn sao?
Khốn kiếp! Thằng chó!
Lục Hiểu Dư được Giang Vũ kéo đi, cũng coi như là vừa mới thoát được một kiếp nạn lớn. Nhưng mà kiếp nạn tiếp theo lại nhanh chóng bủa vây ập đến ngay sau đó.
Cô dè dặt thu tay mình lại, rồi gượng cười nhìn anh: “Giang Vũ, dừng lại ở đây được rồi. Mọi người đang nhìn chúng ta đấy…”
Giang Vũ mím chặt môi lại, anh siết chặt hai tay cho vào trong túi quần tây của mình. Đến cả việc đường đường chính chính bảo vệ cho cô mà anh cũng không thể làm được.
Anh hít vào một hơi thật sâu, âm giọng vừa đủ để chỉ mình cô có thể nghe thấy được: “Đợi tiệc tan rồi để anh đưa em về nhà nhé.”
Tiệc vui rồi cũng sớm đến lúc tàn. Chỉ vì một câu nói nửa đùa nửa thật của hắn lúc nãy, mà Lục Hiểu Dư cả buổi tối hôm đó đã bị đám người kia thi nhau đem ra mời rượu không ngớt. Cô biết rõ bọn họ không hề ưa gì mình cả, việc họ tỏ ra nhiệt tình với cô như vậy, cũng chỉ là để thăm dò xem giữa cô và hắn rốt cuộc đang có mối quan hệ mờ ám gì mà thôi.
Cô đứng lặng lẽ trước cổng khách sạn lớn, định bụng sẽ bắt một chiếc xe taxi để đi về nhà. Men rượu trong người làm cho làn da trắng nõn của cô ửng hồng lên, đôi mắt cô cũng dần trở nên nhòe đi vì say, đến cả việc đứng vững cũng trở nên khó khăn hơn.
Giang Vũ vừa mới lái xe ra khỏi bãi đỗ, nhìn thấy cô đang đứng một mình ở bên ngoài, anh liền nhanh chóng lái xe chạy lại gần chỗ cô. Anh mở cửa xe bước ra ngoài, không quên cởi chiếc áo khoác vest trên người mình ra khoác lên bờ vai nhỏ bé của cô.
“Anh đã nói là đợi anh rồi cơ mà?” Giọng anh có chút trách móc nhẹ nhàng.
Lục Hiểu Dư ngước mắt lên nhìn anh, rồi lại quay đầu nhìn xung quanh một lượt. Cô trả lại chiếc áo vest cho anh, rồi nhẹ giọng nói: “Anh là người của công chúng, phải biết giữ gìn chừng mực một chút chứ. Nếu như để cánh paparazzi chụp được cảnh này… thì sẽ không hay cho anh đâu.”
“… Em là đang im lặng quan tâm đến anh, hay là đang cố tìm cớ để né tránh anh vậy?” Anh hỏi, giọng điệu có chút bất lực.
Mi tâm cô khẽ nhíu lại, cô khó chịu hỏi ngược lại anh: “Giang Vũ, anh nghĩ rằng em có thể né tránh được anh hay sao?”
“Nếu không phải là né tránh thì là gì chứ?” Giang Vũ bất lực nhìn cô: “Dư Dư, anh có cần em phải thay anh bận tâm đến cánh paparazzi hay sao? Anh có dặn em phải thay anh quan tâm đến cảm xúc của fan hâm mộ hay không? Tại sao em lại cứ phải nhiệt tình để ý đến những chuyện đó quá vậy?”
“Sự nghiệp của anh đang trên đà thăng tiến mạnh mẽ, không thể nào lại vướng phải những scandal không đáng có vào lúc này được.” Cô nhìn thẳng vào mắt anh, giọng điệu kiên quyết: “Giang Vũ, em không muốn mình trở thành vật cản trở trên con đường sự nghiệp của anh.”
“Em và cái tên họ Tống đó… rốt cuộc là có mối quan hệ gì với nhau vậy?” Anh đột nhiên chuyển chủ đề.
“Anh hỏi chuyện đó để làm gì?” Cô hỏi ngược lại, giọng điệu có chút đề phòng.
Giang Vũ siết chặt hai tay lại thành quyền, anh trầm giọng xuống hỏi tiếp: “Chính là hắn ta đúng không? Cái người đàn ông đã làm cho em phải sống dở chết dở vào hai năm về trước…”
Lồng ngực cô đập mạnh liên hồi, cô mệt mỏi chối bỏ sự thật: “Không phải là anh ta đâu.”
“Cho anh thêm một cơ hội nữa… có được không em?” Anh tha thiết cầu xin, ánh mắt chứa đầy sự mong chờ.
Lục Hiểu Dư không nói gì, chỉ thở dài một hơi não nề. Anh ấy vẫn cứ như vậy, vẫn cứ cố chấp đâm đầu vào một loại người như cô. Là do thần kinh của anh có vấn đề, hay là do anh thật sự đã yêu cô mất rồi đây?
Yêu sao? Cô có thể yêu được hay sao? Với cái thân thể đã bị vấy bẩn nhơ nhuốc như thế này?
“Giang Vũ, anh hãy đi tìm một đối tượng khác thích hợp hơn đi. Trên đời này có rất nhiều người con gái tốt hơn em gấp vạn lần.” Sắc mặt cô trở nên nghiêm túc lạ thường, cô thẳng thắn nhìn thẳng vào mắt người đàn ông đang đứng trước mặt mình: “Chúng ta… chỉ có thể là bạn bè mà thôi.”
“Dư Dư…” Anh đặt bàn tay ấm áp của mình lên gò má cô, bạc môi run run hỏi lại lần nữa: “Tình cảm của anh dành cho em như thế nào, không phải là em không hề nhìn thấy được. Lẽ nào em không thể nào niệm tình mà cho anh xin lấy một cơ hội hay sao?”
“Tình cảm còn chưa hề có thì lấy đâu ra cơ hội cơ chứ?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau lưng bọn họ.
Ánh mắt của cả hai người đồng loạt tập trung về một điểm duy nhất. Lục Hiểu Dư vừa mới nhìn thấy người đàn ông kia liền bất giác gạt mạnh tay của Giang Vũ đang đặt trên má mình xuống. Con người của hắn không phải là hạng người tầm thường chút nào, nếu như chẳng may lại chọc điên hắn lên vào lúc này, thì hậu quả mà cô phải gánh chịu chắc chắn sẽ không hề nhỏ chút nào đâu.
Tống Ngụy bước tới nắm chặt lấy cổ tay cô, sắc mặt hắn lạnh lẽo u ám đến đáng sợ. Hắn trầm giọng ra lệnh: “Đi theo tôi.”
Lục Hiểu Dư không hề muốn đi theo con người này một chút nào. Cô ra sức ghì chặt tay mình lại, giọng nói nửa đùa nửa thật: “Ngài Tống, chúng ta vốn dĩ không hề quen biết nhau. Việc ngài hành xử như vậy thật là bất lịch sự quá đi mất…”
“Trước khi tôi còn có thể nói chuyện tử tế với em được, thì em tốt nhất là nên ngoan ngoãn nghe theo lời tôi đi.” Người đàn ông nói, giọng điệu lạnh lùng không chút cảm xúc, hắn híp mắt lại nhìn vào cánh tay của tên tiểu tử kia đang đặt trên người cô: “Giang ảnh đế sống trên đời mà không biết điều đã quen rồi hay sao?”
Giang Vũ siết chặt lấy cánh tay hắn, lạnh giọng đáp trả: “Buông cô ấy ra ngay!”
Hắn nhướng mày lên đầy thách thức: “Nếu như tôi không buông thì sao? Giang ảnh đế định ra tay đánh người chắc?”
“Loại khốn nạn như anh thì bị đánh cũng rất đáng đời!”
Dứt lời, anh vung mạnh nắm đấm của mình hướng thẳng vào gương mặt tuấn tú của đối phương. Anh không cần biết hắn là ai, chỉ cần hắn đối xử không tốt với cô, thì anh đương nhiên sẽ liều mạng sống chết với hắn.
Lục Hiểu Dư nhìn thấy Giang Vũ ra tay đánh người, cô kinh hãi vội vàng kéo anh ra xa.
“Anh đang làm cái trò gì vậy hả!” Cô hét lên.
“Chính là hắn ta phải không?” Giang Vũ trừng mắt nhìn cô, không thể nào che giấu được cơn tức giận đang bùng cháy trong lòng: “Dư Dư, em rốt cuộc là bị làm sao vậy hả? Em đã quên hết những gì mà hắn ta đã gây ra cho em vào hai năm trước rồi hay sao?”
Tống Ngụy chậm rãi đứng dậy, hắn đưa tay lên lau nhẹ đi vết máu vừa rỉ ra trên khóe miệng mình. Hắn thản nhiên nhìn người con gái của mình, giọng điệu đầy ẩn ý:
“Lục Hiểu Dư, con người của tôi vốn dĩ không hề có tính kiên nhẫn đâu. Không phải là em không biết rõ điều đó, hậu quả sau này sẽ rất khó lường đấy.”
Lục Hiểu Dư không nói gì, bước chân cô ngập ngừng tiến về phía người đàn ông kia.
“Dư Dư…” Giang Vũ vội vàng nắm lấy cổ tay cô, đôi mắt anh đỏ ửng lên một mảng lớn: “Đừng đi theo hắn…”
“Giang Vũ, có những chuyện không phải là anh hay là em có thể kiểm soát được đâu.” Cô nhẹ nhàng gạt tay anh ra, rồi khẽ cười buồn bã:

Bình luận (0)

Để lại bình luận