Chương 44

“Anh… hãy nghỉ ngơi đi, tối nay hãy để tôi trổ tài.” Tề Vãn giữa Lưu Ninh lại, không để anh ấy đứng dậy.

“Không sao, bây giờ tôi đỡ…”

“Không.” Tề Vãn ngắt lời anh ấy, “Tối nay tôi sẽ nấu ăn vì vậy anh hãy nghỉ ngơi đi.”

“Tôi đã nói không cần…”

“Không, Lưu Ninh, ngồi xuống cho tôi.” Tề Vãn đứng thẳng dậy

“Ha ha…” Lưu Ninh nhìn cô, cười đáng thương: “Được rồi… Cô nấu đi, nhưng mà cô nấu… ok chứ?”

“Được rồi… Không có vấn đề gì đâu.” Tề Vãn cúi xuống vỗ nhẹ vào đầu Lưu Ninh.

“Đi đi, tôi đói rồi.” Lưu Ninh cũng cười rồi đuổi cô đi vào bếp.

“Ồ, tôi sẽ xong ngay bây giờ đây.” Sau khi nói xong, Tề Vãn vội vã vào bếp và bắt đầu làm việc.

Lưu Ninh đợi bữa ăn này gần hai tiếng đồng hồ. Khi Tề Vãn bước ra khỏi bếp, anh ấy gần như đói khát đến mềm nhũn người, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt luộm thuộm của Tề Vãn, anh ấy không nhịn được cười. Tất nhiên, bữa ăn này không hề dễ ăn tí nào.

Sau khi kết thúc bữa tối, Tề Vãn nằm ở cửa sổ như mọi ngày, cúi đầu xuống nhìn Lý Vỹ Quân đang dựa vào thành xe ở tầng dưới hút thuốc. Có vẻ như sau khi đến nhà Lưu Ninh, cô đã quen với điều này, cứ hết đêm này lại qua đêm khác.

“Anh ấy lại ở đây à?” Lưu Ninh cũng nằm bên cửa sổ và nhìn xuống phía dưới với cô.

Tề Vãn cúi đầu xuống mà không nói gì

“Hai ngày nữa cô phải đi làm rồi, phải không?” Thấy cô không nói gì, Lưu Ninh lại hỏi.

Tề Vãn thở dài, đầu và mắt vẫn rủ xuống.

“Thật ra, anh ấy không tệ, đẹp trai và giàu có. Tôi nghĩ anh ấy rất thích cô. Tại sao cô không cho anh ấy một cơ hội?”

“Anh đang nói về cái gì vậy?” Tề Vãn ngẩng lên liếc nhìn anh ấy sau đó lại cúi đầu xuống một lần nữa.

“Cô…” Lưu Ninh định nói nhưng rồi lại cầm máy ảnh bên cạnh lên, nhấn nút chụp: “Tách…”

“Lưu Ninh, anh đang làm gì vậy?” Tề Vãn ngạc nhiên hỏi.

“Tôi đang chụp cô. Sao cô lại quyến rũ như vậy nhỉ?” Lưu Ninh nhìn Tề Vãn với một nụ cười xấu xa.

“Anh đang nói ai thế?” Tề Vãn quay lại và rất không hài lòng với lời nói của Lưu Ninh.

“Cô… Còn ai nữa… với vẻ ngoài rất quyến rũ!” Sau đó, Lưu Ninh lại cầm máy ảnh lên và nhanh chóng nhấn nút chụp.

“Lưu Ninh, kẻ xấu xa này, đừng chụp nữa…”

Sau khi hết ngày nghỉ phép, Tề Vãn lại như trước cùng đi làm với Lưu Ninh.

Cô không thể che giấu những gì cô phải đối mặt. Thay vì trốn thoát, tốt hơn hết là cô nên để mọi thứ trôi qua.

Khi Tề Vãn xin nghỉ phép, cô đã bàn giao cho các nhân viên hành chính làm tạm thời những công việc mình đang làm. Hôm nay khi đi làm cô phải qua phòng hành chính để nhận bàn giao lại công việc. Cũng từ nhân viên hành chính mà cô biết được rằng Lý Tử Lục đột nhiên phải trở về châu Âu. Cô nhún vai không hỏi thêm khiến cô ấy có vẻ sững sờ. Đúng vậy. Cả công ty đều biết Lý Tử Lục có mối quan hệ mờ ám với cô, thế mà khi anh trở về châu Âu cô lại chẳng hay biết gì, cũng chẳng biết tại sao. Điều đó không làm cho mọi người cảm thấy kỳ lạ sao được?

Cô chẳng buồn quan tâm nó.

Mặc kệ tin đồn trong công ty, cô chỉ âm thầm cúi đầu để phân loại tài liệu, đọc qua các tài liệu mới, làm tốt công việc thư ký và những thứ khác mà cô có thể làm.

Tề Vãn dành cả ngày để sắp xếp tất cả các tài liệu trong mười ngày, đồng thời sắp xếp các tài liệu mà Lý Tử Lục cần xem lại gọn gàng trên bàn làm việc của mình. Khi mọi thứ đã ổn thỏa cũng là lúc đến giờ tan làm. Cô xoa thái dương và hít một hơi thật sâu. Cô vui vẻ bước ra khỏi văn phòng.

Sau khi bước ra khỏi công ty, cô cảm thấy thư giãn hơn nhiều. Cô cảm thấy hạnh phúc khi hít thở không khí bên ngoài tuy rằng nó cũng không được trong lành cho lắm.

Đang bước đi, Tề Vãn đột nhiên cảm nhận được một điều gì đó trong lòng và cảnh giác quay đầu lại.

Bình luận

Để lại bình luận