Chương 44

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 44

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Ông Xã Và Lời Cầu Hôn Bất Ngờ
Khi Trần Hương đang mải mê lựa đồ, bà chủ sạp hàng đon đả chạy ra, liếc nhìn Liêu Thuân đang đứng đợi, mắt sáng rực.
“Em gái, mua cho ông xã hai bộ luôn đi,” bà ta nói oang oang, “Chồng em đẹp trai thế này, mặc cái gì mà chẳng đẹp.”
Mặt Trần Hương lập tức đỏ ửng như gấc. Cô vội vã xua tay: “Không… không phải đâu ạ.”
Liêu Thuân nghe hai từ “ông xã” thì khoé miệng giật giật, rồi cong lên thành một nụ cười toe toét. Anh sải bước tới, thản nhiên vòng tay qua vai Trần Hương, kéo cô vào lòng, cao giọng nói với bà chủ: “Nghe thấy chưa? Mua cho chồng hai cái đi!”
Trần Hương: “…”
Lúc đầu Liêu Thuân còn ghét bỏ, nhưng sau khi đi theo Trần Hương vài sạp hàng, anh bắt đầu thấy… cũng không tệ.
Mấy bà chủ sạp hàng ở đây dẻo miệng hơn hẳn nhân viên cửa hàng cao cấp. Họ vây lấy Liêu Thuân, tấm tắc khen không ngớt.
“Ối giời ơi, chồng cô đẹp trai quá!” “Nhìn tướng tá này xem, cao to, vạm vỡ, có phải vận động viên không thế?” “Không phải, nhìn khí thế này phải là huấn luyện viên!”
Liêu Thuân được khen mát lòng mát dạ, anh ưỡn ngực, tận hưởng sự ngưỡng mộ mà anh hiếm khi nhận được từ gia đình mình. Anh thấy Trần Hương bên cạnh cũng đang tủm tỉm cười, lòng anh càng thêm đắc ý.
Kết quả, Trần Hương trơ mắt nhìn Liêu Thuân hăng hái mua hết sạp này đến sạp khác. Quần áo rẻ tiền chất thành đống lớn đống nhỏ, cốp xe của anh nhanh chóng bị lấp đầy.
Lúc lên xe trở về, Liêu Thuân vẫn còn vui vẻ, anh huýt sáo: “Lần sau lại ghé nữa.”
Trần Hương ngơ ngác. Cô vẫn nhớ như in vẻ mặt ghét bỏ của anh lúc mới tới.
Xe chạy qua khu phố, ánh đèn neon bắt đầu rực rỡ. Trần Hương nhìn trời đã sắp tối, cô nhỏ giọng hỏi: “…Hôm nay, em… có thể về nhà chưa?”
Nụ cười trên mặt Liêu Thuân vụt tắt. Anh lái xe tấp vào lề đường, tắt máy.
Anh im lặng một lúc lâu. Anh nhìn cô gái bên cạnh mình. Anh đã gặp quá nhiều phụ nữ, kẻ nào cũng bám lấy anh, đòi hỏi anh công khai, đòi hỏi anh mua sắm những thứ đắt tiền, như thể sợ cả thế giới không biết họ đang quen anh.
Trần Hương thì ngược lại. Anh cho cô bất cứ thứ gì, cô đều sợ hãi không dám nhận, như thể cô luôn sẵn sàng cho việc một ngày nào đó anh sẽ rời đi, và cô không muốn nợ anh bất cứ thứ gì.
“Trần Hương.” Liêu Thuân đột nhiên gọi tên cô, giọng anh trầm xuống. Anh xoay người, đối diện với cô. “Năm nay anh 30 tuổi. So với em thì đúng là hơi già.”
Trần Hương không hiểu sao anh lại đột ngột nghiêm túc như vậy. Bầu không khí trong xe đặc lại khiến cô hoảng sợ, hai tay nắm chặt dây an toàn.
“Tính tình của anh,” anh nói tiếp, “Không tốt. Anh biết. Nhưng anh… sẽ cố gắng sửa đổi.”
Anh vươn tay, nắm lấy bàn tay đang bấu chặt của cô. “Chúng ta… nghiêm túc với nhau đi.”
Trần Hương sững sờ.
Anh siết nhẹ tay cô, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, chân thành và trần trụi, không còn vẻ cợt nhả thường ngày.
“Nếu em cảm thấy anh không tệ,” anh hít một hơi thật sâu, “Vậy… kết hôn với anh, được không em?”
________________

Bình luận

Để lại bình luận