Chương 44

Louis rút dươиɠ ѵậŧ ra, thong thả chọc chọc cửa tử ©υиɠ, hỏi: “Huyệt lỏng như thế là do bị bao nhiêu đãn ông cᏂị©Ꮒ rồi?”
Tạ Chu bị mỗi một lần cắm vào thong thả mà mạnh mẽ của Louis nện giã đến bủn rủn, vô lực thấp giọng giải thích: “Chỉ có anh, không có những người khác…”
Louis đương nhiên là biết điều đó, chẳng qua chỉ đang cố ý trêu đùa cậu mà thôi. Nghe Tạ Chu vô lực rầm rì như thế, hắn vịn hai chân cậu, đột nhiên dùng sức, thọc qυყ đầυ thô lớn vào trong tử ©υиɠ cậu.
Phần cán thô tráng chèn ép cửa tử ©υиɠ bủn rủn đến đáng sợ, Tạ Chu bị dọa đến nỗi khóc lóc kêu la: “Đi ra ngoài đi, Louis, sẽ hỏng mất…”
Louis thong tha di động, rút ra phần đầu của côn ŧᏂịŧ. Tạ Chu theo bản năng nhẹ thở ra một hơi.
Giây lát sau, Louis lại càng hung mãnh hơn mà thọc mở cửa tử ©υиɠ, nhét vào hơn phân nửa trụ thịt. Cửa tử ©υиɠ chật hẹp siết chặt lấy dươиɠ ѵậŧ cương cứng phình to, Louis sướиɠ đến chỉ muốn bay lên trời. Hắn ôm chặt lấy hai chân Tạ Chu, mãnh liệt mà thô bạo cᏂị©Ꮒ cắm tử ©υиɠ yếu ớt: “CᏂị©Ꮒ hư tử ©υиɠ dâʍ đãиɠ được không, khiến cho tiểu huyệt của em mỗi giờ mỗi khắc đều chảy nước, sau đó lại lấp kín nó bằng dươиɠ ѵậŧ, được không, Tạ Chu?”
Louis thở hổn hển, tìиɧ ɖu͙© tràn đầy mà nói bậy nói bạ. Tạ Chu bị dọa sợ cực kỳ, nước mắt đầy mặt, lắp bắp kêu: “Không được, không được, Louis, chậm một chút, sắp bị thọc hỏng rồi.”
Louis mắt điếc tai ngơ, vùi đầu vào cày cấy huyệt non, im lặng chạy nước rút lần cuối cùng. ĐỘt nhiên, hắn gầm khẽ một tiếng, bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc cuồn cuộn không ngừng vào trong tử ©υиɠ. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng xối lên vách tử ©υиɠ non mềm, Tạ Chu bị cảm giác nóng rực bỏng cháy kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến co giật, nhưng Louis lại mạnh mẽ cắm dươиɠ ѵậŧ vào đó, bắn từng luồng từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt ra.
Louis duỗi tay, thong thả ung dụng vỗ về cái bụng bị rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chính mình đến căng phồng gần như trong suốt của Tạ Chu. Bản năng Tạ Chu vốn sợ hãi động tác đó của Louis, quả nhiên giây tiếp theo Louis rút dươиɠ ѵậŧ ra, bàn tay đè mạnh bụng cậu vài cái, tiếp sau đó ôm Tạ Chu trong tư thế xi tiểu, miệng huyệt giạng rộng hướng về phía bồn rửa tay trống trải.
Bụng Tạ Chu bị rót đầy dâʍ ɖị©ɧ và tϊиɧ ɖϊ©h͙, bị Louis ác ý đè ấn mấy cái, cho dù có siết chặt thịt huyệt thì vẫn không thể chống lại được phản ứng sinh lý. Đột nhiên, miệng huyệt buông lỏng ra, Tạ Chu sụp đổ mà thấp giọng kêu lên một câu: “Không cần…”
Giây tiếp theo đó, dòng nước rào rào đã trút xuống, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt trắng đυ.c trộn lẫn với dâʍ ɖị©ɧ dính nhớp chảy vào trong bồn nước. Miệng huyệt bị cọ rửa đến ướŧ áŧ lóng lánh, một lát sau, cái bụng căng phồng của Tạ Chu dần dần khôi phục lại hình dáng ban đầu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong bụng cũng đã chảy ra gần hết.
Louis kề sát vào tai Tạ Chu, xấu xa mở miệng hỏi: “Sao bảo bối lại không tiểu chứ?”
Giọng nói của hắn vừa giống như dụ dỗ vừa giống như uy hϊếp, Tạ Chu cố gắng cắn môi lắc đầu, cơ thể lại giống như không phải thuộc về chính mình mà theo như lời Louis nói, nướ© ŧıểυ vàng nhạt tanh tưởi róc rách chảy từ trong nữ huyệt ra, tiếp theo đó bỗng nhiên tiểu ra, dòng nước rào rào rơi vào trong bồn rửa tay, trong toilet trống vắng vang lên tiếng nước chảy rõ ràng, mọi tiếng động đó đều liều mạng lủi vào tai Tạ Chu.
Tạ Chu bị động nghe đến sụp đổ, xoay người đi muốn trốn tránh cảnh tượng da^ʍ mỹ trong gương. Louis ôm chặt lấy cơ thể đang giãy giụa của Tạ Chu, cúi đầu nhìn thấy khuôn mặt cậu đẫm nước mắt, trong lòng lúc này dường như mới xuất hiện một chút lương tri, cúi người xuống kề trán vào trán cậu. Khuôn mặt cậu gần trong gang tấc, cực kỳ xinh đẹp.
“Khóc gì chứ, bé ngoan của tôi…”

Bình luận

Để lại bình luận