Chương 44

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 44

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Tám Mươi Vạn Lặng Tình

Ngày hôm sau, Tô Tình đến ngân hàng.

Cô rút sạch.

Tất cả số tiền cô tích cóp được từ kim chủ cũ, tất cả tiền cô dành dụm, tổng cộng tám mươi vạn.

Cô đến bệnh viện, nơi bà nội Vân Tú đang nằm. Cô đứng ở quầy thanh toán.

“Tôi muốn đóng viện phí cho bệnh nhân… phòng 302.”

“Cô là gì của bệnh nhân?”

“Tôi… là em gái của Lý Quân.” Cô mỉm cười. “Xin cứ ghi tên anh ấy vào biên lai.”

Cô đóng tiền xong, lặng lẽ rời đi. Cô không muốn anh ta biết. Đây là việc cô nên làm.

Vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện, cô va phải một cặp vợ chồng trung niên. Người phụ nữ bưng một cặp lồng cháo, bị va phải, cháo đổ ra, văng lên cả chiếc áo trắng của Tô Tình.

“Ôi trời ơi! Xin lỗi cô! Cô có sao không?” Người phụ nữ vội vã lấy khăn giấy.

“Dạ, cháu không sao.” Tô Tình mỉm cười. “Cháo nóng, hai bác cẩn thận kẻo bỏng.”

Cô nhìn người đàn ông bên cạnh. Ông ta có nét mặt nghiêm nghị, cương trực… rất giống Lý Quân.

Đây là… cha mẹ anh ta?

“Không sao thật mà bác. Cháu về giặt là sạch.” Cô cúi đầu chào, vội vã rời đi.

Mẹ Lý Quân nhìn theo bóng lưng cô, tấm tắc. “Cô gái đó… xinh quá. Mà tính tình cũng hiền. Bị đổ hết cháo lên người mà không giận một tiếng.”

Cha Lý Quân hừ lạnh. “Bà bớt tơ tưởng. Con trai bà bị con hồ ly tinh ở trại ngựa nó ám rồi! Nó mà tìm được đứa con gái như lúc nãy, tôi cũng mừng!”

Họ vừa vào phòng bệnh, Vân Tú đã chạy vào, mặt mũi hớn hở.

“Bác trai! Bác gái! Anh hai… anh hai vừa đóng thêm tám mươi vạn viện phí nữa!”

Mẹ Lý Quân ngạc nhiên. “Thằng Lý? Nó lấy đâu ra nhiều tiền thế? Tiền tiết kiệm nó đưa hết cho chúng ta rồi mà?”

Vân Tú lắc đầu. “Con không biết. Cô y tá nói… là một cô gái rất xinh đẹp đến đóng, nhưng lại nhất quyết ghi tên anh hai.”

Cha mẹ Lý Quân sững sờ. Họ nhìn nhau.

Cô gái lúc nãy…

Tám mươi vạn là tất cả những gì cô có.

Tô Tình về nhà. Cô mở tủ quần áo. Hàng chục bộ sườn xám lụa Thượng Hải đắt tiền. Quá khứ của cô.

Cô gọi cho Trương Mạt Lỵ.

“Chị. Em có mấy bộ đồ. Chị bán giúp em được không? Giá nào cũng được. Em cần tiền mặt.”

“Em điên à?” Trương Mạt Lỵ la ó. “Đó là cả gia tài của em đó! Thằng nhãi quản lý chuồng ngựa kia nó moi tiền của em à?”

“Không phải.” Tô Tình cười. “Em… em muốn đầu tư. Anh ấy là khoản đầu tư lớn nhất đời em.”

“Trời ạ. Yêu vào lú lẫn hết rồi.” Trương Mạt Lỵ thở dài. “Được rồi. Mang qua đây.”

Bình luận

Để lại bình luận