Chương 45

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 45

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Thật kỳ lạ.

Nhưng còn có điều kỳ lạ hơn.

Suốt kỳ quân sự, không hiểu sao huấn luyện viên hai lớp lại rất thân nhau, nên họ thường xuyên cho hai lớp tập luyện chung sân bãi.

Những lúc như vậy, Đường Tốn lại có cớ để quan sát Chu Hạ.

Cô không thích cười, không nói chuyện với ai, từ chối mọi lời mời nước của đám con trai. Cô thích ngẩn người. Tư thế tập luyện chuẩn xác, ánh mắt lạnh lùng. Cô hay mang theo một bình nước màu hồng phấn, bên trong đựng trà nhạt màu…

Đường Tốn tự nhủ, đây chỉ là “thưởng thức cái đẹp”. Cậu yên tâm thoải mái nhìn trộm cô, cho đến khi kỳ quân sự kết thúc.

Không còn huấn luyện chung, hai lớp lại cách nhau một tầng lầu. Không được nhìn thấy Chu Hạ, Đường Tốn thấy hơi tiếc nuối. Cậu chỉ có thể nghe ngóng tin tức về cô qua lời kể của đám bạn: Chu Hạ lại từ chối lời tỏ tình của ai đó. Chu Hạ nói cô không muốn yêu đương bây giờ.

Đường Tốn lặng lẽ gật đầu. Cậu cũng vậy. Thật trùng hợp.

Sau đó, lớp mười một chia lớp. Họ được phân vào hai lớp sát vách nhau.

Đường Tốn ban đầu không biết, mãi sau này nghe tin đồn mới hay.

Thế là, cậu lại tiếp tục những ngày tháng “thưởng thức cái đẹp” như hồi quân sự.

Cậu thường xuyên cố tình đi ngang qua lớp Chu Hạ. Cô rất ít khi rời khỏi chỗ ngồi. Lúc cô ngủ gục trên bàn, mái tóc đuôi ngựa rũ xuống một bên má, mềm mại, đáng yêu như một con tiểu hồ ly.

Lần tiếp xúc thực sự đầu tiên, là ngày hội trường cuối năm lớp mười một.

Lớp cậu diễn vở “Lọ Lem”. Cậu thấy cái mũ của bà mẹ đỡ đầu vừa nhỏ vừa nhọn, trông rất buồn cười, nên chủ động đề xuất: “Để tôi sang lớp bên cạnh mượn mũ.”

Cậu đương nhiên biết Chu Hạ đóng vai phù thủy lớp bên cạnh.

Không chỉ vậy, cậu còn biết lớp hóa trang của cô cực kỳ thất bại.

Nhưng cậu lại thấy cô… rất đáng yêu. Trước kia nhìn cô đẹp đến ma mị, thì bây giờ, lớp hóa trang xấu xí đó lại khiến cô giống như một cô phù thủy nhỏ nghịch ngợm, trộm đồ trang điểm của bà phù thủy già.

Cuối cùng cũng được nói chuyện với cô.

Giọng nói cô lành lạnh, bình thản. Nhưng Đường Tốn lại nghe ra vị ngọt ngào thanh khiết.

Dễ nghe thật. Sao lại có thể dễ nghe đến vậy? Êm tai đến mức cậu đi trên đường mà cảm giác như đang bay.

Lúc chụp ảnh tập thể, nếu không có Chu Hạ, có lẽ Đường Tốn đã từ chối. Mặc bộ đồ hoàng tử sến súa này chụp ảnh… thật sự rất khó chịu.

Nhưng đứng cạnh Chu Hạ mặt trắng mắt đen, lại thấy… rất hợp.

Sau ngày hội trường, Đường Tốn phát hiện Chu Hạ ít ngủ gật hơn. Cô bắt đầu thường xuyên không có ở lớp vào giờ ra chơi.

Mãi sau này cậu mới biết, thì ra cô có thói quen ra nhà vệ sinh ở cuối hành lang để rửa mặt cho tỉnh táo.

Nắm được thói quen của cô, Đường Tốn tự đặt ra một “thời gian biểu” cho riêng mình.

Lúc cô đi nhà vệ sinh, cậu sẽ ở lại lớp. Lúc cô ngủ, cậu sẽ đi nhà vệ sinh.

May mà hành lang có nhà vệ sinh ở cả hai đầu. Bất kể là cô đi ngang qua lớp cậu, hay cậu đi ngang qua lớp cô, cậu đều có thể “tình cờ” bắt gặp bóng dáng cô.

Khi đó, Đường Tốn không hề nghĩ, tại sao Chu Hạ lại giống cậu, không thích đi nhà vệ sinh ngay gần lớp mình.

Cậu cũng không biết, mình đã thích Chu Hạ từ lúc nào.

Là do “thưởng thức cái đẹp” thành quen? Hay là…

Cậu chỉ biết rằng, mỗi khi cậu chơi bóng rổ, chỉ cần thấy bóng dáng cô dừng lại bên sân, cậu sẽ chơi hăng hơn gấp bội.

Đối diện với cô, trái tim cậu như bị ngâm trong nước đá, ngay cả hô hấp cũng quên mất.

Cậu, đương nhiên là thích cô.

Thậm chí đã âm thầm vạch ra kế hoạch tương lai cho cả hai. Dù sao thành tích của Chu Hạ cũng rất tốt. Thi đại học xong, cậu sẽ dò hỏi nguyện vọng của cô, tìm cách đỗ vào cùng một trường… Kế hoạch đơn giản mà hoàn mỹ.

Bình luận (0)

Để lại bình luận