Chương 45

“Anh quản cô ta cho chặt!” Lạc Nhạn mở cửa phòng, đứng bên cạnh hắn là Vi Sinh Duật tràn ngập sát khí, nói rồi liền đưa chìa khóa cho hắn rồi rời đi.

“Nhậm Tuyết!” Vi Sinh Duật gằn giọng một tiếng, lần đầu gọi cả họ cả tên cô.

“Tôi…” Hôm nay hắn thật sự kỳ lạ quá. “Tôi cảm thấy mình không làm sai…”

“Còn không làm sai?” Vi Sinh Duật nâng cao tông giọng, tiến tới kéo Nhậm Tuyết ra khỏi giường. “Em có biết thủ đoạn của bọn chúng như nào không? Không sợ chết à?”

Hắn khi nghe cuộc gọi của Lạc Nhạn, thật sự rất tức giận. Hắn biết rõ tính tình người anh em này, nếu không phải nể mặt hắn Nhậm Tuyết đã sớm bị băm ra hàng trăm mảnh.

“Tôi…” Nhậm Tuyết không biết phải làm thế nào để giải thích, chỉ có thể cúi gằm mặt giống như cún con bị mắng, nhưng cho dù có thế nào cũng nhất quyết không chịu nhận sai.

Vi Sinh Duật không biết phải nói gì, tức giận hít sâu một hơi.

Nếu không hắn không kìm được mà sẽ xông tới cho con nhóc bướng bỉnh này một trận ngay tại nơi này: “Theo tôi trở về phòng thí nghiệm.”

Đúng thật là cậy sủng mà kiêu, đợi trở về hắn sẽ dạy dỗ lại một trận.

Nhậm Tuyết không trả lời, chỉ lẽo đẽo theo phía sau hắn, không dám phát ra một tiếng động nhỏ sợ chọc hắn thêm tức giận.

Từ bé đến giờ đã luôn như vậy. Nhậm Tuyết được Vi Sinh phu nhân nhận nuôi từ nhỏ, lớn lên định sẵn sẽ kết hôn cùng thiếu gia của Vi Sinh gia chính là Vi Sinh Duật. Có điều hắn dường như không có tình cảm với cô, chưa nói đến nhân sinh quan của bọn họ quá khác nhau.

Nhậm Tuyết học y muốn cứu người, Vi Sinh Duật học y chỉ vì thỏa mãn đam mê mổ xẻ của hắn. Cô bị hắn ép tới phụ giúp phòng thí nghiệm, trước giờ luôn chống đối đối đầu hắn. Phu nhân thương Nhậm Tuyết như con đẻ, rất nhiều lần đều căn dặn Vi Sinh Duật không được bắt nạt hôn thê, cũng nhờ phu nhân cô mới có thể làm việc song song ở bệnh viện nhà Vi Sinh, không bị hắn trói buộc trong phòng thí nghiệm.

Lạc Nhạn cùng Vi Sinh Duật ngày xưa đều học chung một trường đại học, rất thân thiết với nhau. Vi Sinh Duật bận rộn mới đặc biệt để cô tới nơi này thăm khám, thuận tiện để Lạc Nhạn trông coi thay hắn.

Hắn không ngờ Nhậm Tuyết gây ra động tĩnh lớn như vậy.

Bởi vì Lục Dĩnh đặc biệt yêu thích cà chua, trong khu vườn trồng thật nhiều giống, có loại to bằng đầu Lục Dĩnh, lại có loại bé tí xíu.

Trình Cẩn cầm một cái giỏ đan, đi bên cạnh kiên nhẫn để cô nhặt vào từng quả cà chua chín mọng. Cà chua trái cây có màu vàng đẹp mắt, hương vị lại ngọt ngào, Lục Dĩnh hái xuống một trái chín mọng, nhẹ nhàng lấy tay lau phía ngoài rồi đưa lên miệng Trình Cẩn: “Cẩn ca ca… ngọt lắm đó.”

Hắn vốn không yêu thích cà chua, nhưng cũng vì người đẹp mà cắn một miếng, còn xấu xa mà liếm lên ngón tay Lục Dĩnh: “Ngọt.”

Lục Dĩnh cười vui vẻ, nhanh chóng tiếp tục hái cà chua, còn hái thêm không ít xà lách mỡ xanh tươi: “Cẩn ca ca, chúng ta vào nhà kính rửa chúng.”

Nhà kính được đặt cách đó không xa, trong đó trồng rất nhiều hoa, còn được đặt một bộ bàn ghế cùng một chiếc xích đu lớn. Mái vòm trong suốt, ban đêm có thể nhìn thấy trăng và sao sáng rực rỡ. Bởi vì sở thích của Lục Dĩnh, trong này cũng đặt không ít đồ dùng làm bếp. Sau khi hái xong rau củ tươi ngon có thể trực tiếp đến đây làm salad.

Lục Dĩnh chăm chú rửa từng lá rau, không để ý tới như vậy mà bị nước làm ướt người. Bởi vì không mặc nội y, váy bị thấm ướt làm lộ ra đỉnh hồng. Cổ họng Trình Cẩn khô khốc.

Thời gian dài không đụng tới Lục Dĩnh, hắn cũng không ra ngoài giải tỏa.

“Cẩn ca ca?” Lục Dĩnh thấy hắn đột nhiên tiến lại gần, giật mình hét lên một tiếng.

“Tiểu Dĩnh “ướt” hết rồi.” Trình Cẩn bế Lục Dĩnh lên tay, ôm cô đến bàn lớn đặt giữa nhà kính. “Để anh giúp em dễ chịu.”

Ngón tay hắn sớm đã tìm xuống nơi tư mật trêu đùa, dâm dịch cũng rất nhanh đã ồ ạt chảy ra. Trình Cẩn cũng nhanh chóng móc ra người anh em đang thèm khát của hắn.

Bình luận

Để lại bình luận