Chương 45

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 45

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Mâu Thuẫn Gia Đình Và Lời Nói Dối Bất Đắc Dĩ

Việc sống chung là một bài kiểm tra cho mối quan hệ, hãy đợi đến khi tình cảm ổn định hơn rồi hẵng tính. Chỉ là Lương Sở Uyên hình như không nghĩ như vậy. Cho đến tận tối qua, trước khi chìm vào giấc ngủ, Tô Yểu vẫn cứ suy nghĩ, có lẽ điều này liên quan đến hoàn cảnh trưởng thành của anh, cô cảm thấy Lương Sở Uyên có chút quá dựa dẫm vào cô.

Vấn đề này cứ lởn vởn trong đầu cô, mãi cho đến khi trong xe vang lên tiếng “ting” báo tin nhắn, rồi đột ngột im bặt.

Lương Sở Uyên: Đã tỉnh. Đang nhìn trần nhà.
Tô Yểu cười cười: Bị tắc trên cầu vượt hai mươi phút rồi, đói quá.
Lương Sở Uyên: Không ăn sáng à?
Tô Yểu: Ăn một cái bánh bao. Anh vào bếp xem đi, em mua bữa sáng để đó rồi.
Lương Sở Uyên: Lát nữa anh ăn. Đường thông rồi nhớ xuống xe mua gì ăn nhé, đừng để bị đói.

Tin nhắn trả lời vừa đến, thấy dòng xe phía trước có dấu hiệu nhúc nhích, Tô Yểu không nhìn điện thoại nữa, tâm trạng so với năm phút trước đã tốt hơn rất nhiều.

Trước khi về đến nhà, Tô Yểu vẫn ngây thơ cho rằng Mộc Vi giục cô về là vì nhớ cô. Không ngờ lại có mục đích khác.

“Con không đi.”
Mộc Vi trừng mắt: “Sao lại không đi? Con có biết con bao nhiêu tuổi rồi không hả!”

Tô Yểu bực bội, liếc trộm sang Tô Nguyên, vừa định phát tín hiệu cầu cứu đã bị Mộc Vi chặn lại: “Đừng có nhìn ba con. Lần này ông ấy về phe mẹ rồi.”

“Mẹ, con còn không biết người ta là ai nữa.” Tô Yểu bất lực nói.
“Ăn bữa cơm là quen chứ gì? Người lần này mẹ ưng lắm, mẹ con mình tâm đầu ý hợp, con đi gặp chắc chắn cũng sẽ ưng.”

“…” Đúng là tâm đầu ý hợp, Tô Yểu che mặt rên rỉ, đường cùng, đành phải thừa nhận: “Con có người yêu rồi.”

Ai ngờ Mộc Vi lại tinh tường hơn bất cứ ai, lập tức cao giọng: “Ai? Là cái cậu không nói được kia à?”

Trí nhớ của Mộc Vi quá tốt, tốt đến mức khiến Tô Yểu đau đầu. Sao bà có thể nhớ dai một câu nói bâng quơ của cô lâu như vậy chứ?

“Con nói đùa thôi mà.” Vốn dĩ đúng là vậy. Người yêu Lương Sở Uyên là cô, chứ đâu phải ai khác. Cô nghe được anh nói chuyện là được rồi còn gì?

“Đừng tưởng mẹ không hiểu con. Con có bao giờ tự dưng nói đùa kiểu đấy không? Tóm lại cậu ta không được, con đừng có mà bướng bỉnh, chiều mai đi xem mắt cho mẹ.”

Tô Yểu nghe xong cũng lạnh mặt, cô xách hành lý đi về phòng. “Con không đi.”

Chiến tranh lạnh với Mộc Vi kéo dài đến tận bữa cơm chiều. Tô Yểu im lặng ăn cơm, Mộc Vi cũng vậy. Tô Nguyên bị kẹp ở giữa, vô cùng khó xử. Trong nhà này, ông thường là người hòa giải, nhưng hễ nhắc đến chuyện xem mắt của Tô Yểu là người hòa giải cũng mất thiêng, hai bên đều không khuyên được, đành để hai mẹ con tự giải quyết.

“Mấy giờ rồi?” Mộc Vi đột nhiên mở miệng.
Tô Yểu dừng đũa, không lên tiếng. Vẫn là Tô Nguyên nhìn đồng hồ treo tường: “7 giờ rưỡi.”
“Vậy tôi xuống lầu tìm dì Kiều.” Dì Kiều là bạn chơi mạt chược của Mộc Vi.
Tô Nguyên dừng lại: “Vậy bà không ăn cơm à?”
Mộc Vi đứng dậy, trừng mắt nhìn cái ót của Tô Yểu: “Con gái không nghe lời, ăn không vô!”

Tô Yểu: “…”

Mộc Vi đi rồi, Tô Nguyên nghĩ đã đến lúc mình phải vào cuộc. Ông gắp cho Tô Yểu một miếng thịt: “Hôm qua mẹ con bảo con thích ăn món này, sao hôm nay chỉ ăn cơm trắng vậy? Về nhà rồi đừng có giảm cân nữa.”

Tô Yểu thuận theo cắn một miếng thịt: “Ba đừng có nói móc con.”
“Vậy con nói cho ba nghe, chuyện mẹ con bảo con thích người không nói được kia là thế nào?”
“Con chẳng có ý gì cả, là mẹ cứ nhớ mãi thôi.”
“Vậy ý con là người con thích chính là người mẹ con nói, đúng không?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận