Chương 45

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 45

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Anh về nhà cẩn thận nhé. Sau này đừng bao giờ hành động bồng bột thiếu suy nghĩ như vậy nữa. Chuyện đó thật sự không tốt cho anh chút nào đâu!”
Cô bước lại gần chỗ hắn, ánh mắt dịu dàng ban nãy tức khắc chuyển sang màu tĩnh mịch lạnh lẽo. Giọng nói hờ hững, vô tâm: “Đi thôi.”
Tống Ngụy nhàn nhạt cong môi lên thành một nụ cười. Chỉ có trời mới thấu hiểu được, lồng ngực hắn vào lúc này đang cảm thấy khó chịu đến nhường nào.
Hắn mới chính là người bị đánh cơ mà, vậy mà cô đến một chữ hỏi thăm cũng không hề mở miệng nói ra, ngược lại còn tỏ ra lo lắng cho cái tên diễn viên chết tiệt kia nữa chứ.
Yêu thương nhau thắm thiết gớm nhỉ?
Khốn kiếp!
Lục Hiểu Dư ngồi vào trong chiếc xe sang trọng, ánh mắt cô vẫn hướng ra ngoài cửa kính nhìn Giang Vũ đang đứng bất động ở đó. Cô biết rõ lần này bản thân mình đã có lỗi rất lớn với anh, nhưng nếu như cô không đi theo hắn, cô sợ rằng hắn sẽ lại gây khó dễ cho Giang Vũ. Thậm chí là nhẫn tâm hủy hoại đi cả tiền đồ sự nghiệp đang rộng mở của anh nữa.
“Xót xa cho người thương của mình rồi sao?” Giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên bên tai cô.
Cô đáp trả lại một cách lạnh nhạt: “Chuyện đó thì liên quan gì đến anh chứ?”
Hắn chậm rãi nâng khóe môi lên thành một nụ cười nhợt nhạt, như cười mà lại như không cười: “Lục Hiểu Dư, tôi đã trả lại cho em sự tự do rồi, vậy mà em lại nhẫn tâm biến tôi thành một người dưng nước lã hay sao? Em không cảm thấy bản thân mình quá mức nhẫn tâm rồi à?”
“Nhẫn tâm thì sao có thể bằng được anh cơ chứ?” Cô hỏi ngược lại, giọng điệu đầy mỉa mai.
Hắn bất ngờ kéo mạnh cô ngã vào lòng mình, giọng nói đầy bực dọc vang lên bên tai cô: “Một chữ cũng mắng tôi là kẻ tàn ác, nửa chữ cũng trách tôi là kẻ vô tâm. Em nói cho tôi nghe xem nào, rốt cuộc là tôi đã chọc trúng em ở điểm nào hả?”
Lục Hiểu Dư không nói gì, chỉ ảm đạm ngước mắt lên nhìn hắn. Người đàn ông đã khiến cho cô suốt hai năm qua phải sống trong cảnh không bằng chết, người đã hại cô mất đi đứa con đầu lòng quý giá, suýt chút nữa còn cướp đi luôn cả khả năng làm mẹ thiêng liêng của cô. Một loại người như vậy, lẽ nào còn chưa đủ nhẫn tâm hay sao?
“Ức…” Cô khẽ kêu lên một tiếng đau đớn, ánh mắt cô nhìn xuống người đàn ông điên khùng đang thản nhiên cắn mút lấy bờ ngực căng tròn của mình. Cô khinh khỉnh nhếch mày lên hỏi: “Con người của anh chỉ có như vậy thôi sao? Thèm khát đến mức độ đó rồi à?”
Người đàn ông cong môi cười khẩy một tiếng, hắn vẫn tiếp tục vô sỉ thưởng thức hương vị thơm ngon nơi bờ ngực non mềm của cô, thậm chí bàn tay to lớn của hắn còn ngang nhiên sờ soạng khắp bắp đùi trắng nõn của cô nữa. Giọng nói của hắn mặn nhạt không rõ ràng:
“Phải rồi đấy, tôi thèm khát em đến mức độ hận bản thân mình không thể nào đem em khảm sâu vào trong người tôi được.”
Bàn tay to lớn của hắn mò mẫm dần lên tấm lưng trần mịn màng của cô, rồi thẳng tay kéo mạnh khóa chiếc váy dạ hội của cô xuống. Đôi gò bồng căng mọng tức khắc lộ dần ra trước mắt hắn. Không giống với những lần trước đó, lần này Lục Hiểu Dư chỉ dùng độc mỗi miếng dán ngực mỏng manh, càng làm tăng thêm vẻ đẹp gợi cảm vốn có của cô.
Tống Ngụy úp mặt vào khuôn ngực căng tròn của cô, hắn hào sảng liếm láp thưởng thức hương vị ngọt ngào. Hắn còn không quên nhả ra vài ba câu nói đầy gợn tình ám muội.
“Dư Dư à, vừa rồi khi ngắm nhìn em trong chiếc váy dạ hội lộng lẫy này, tôi đã nứng đến muốn chết đi được rồi đấy. Đôi chân thon dài của em lúc ẩn lúc hiện đầy mời gọi, khuôn ngực tuy chỉ có cỡ B nhưng mỗi khi em di chuyển lại cứ nẩy lên nẩy xuống vô cùng quyến rũ.” Hắn há miệng ra cắn mạnh vào đầu ngực cô một cái, nghe được tiếng nỉ non quen thuộc phát ra từ miệng cô, càng khiến cho tâm trạng của hắn trở nên tốt hơn bao giờ hết: “Chỉ vừa mới nghe thấy tiếng em rên rỉ thôi, là thú tính tiềm ẩn trong người tôi liền sục sôi bùng nổ dữ dội rồi. Phải làm sao bây giờ đây hả? Dư Dư à, tôi nứng quá đi mất!”
“Đồ điên! Anh nứng thì liên quan gì đến tôi cơ chứ? Anh đi mà tìm người khác để thỏa mãn cơn nứng của mình đi, tôi không rảnh!” Cô liên tục dùng tay đẩy hắn ra xa, tiếc là sức lực của cô không đủ mạnh để chống lại hắn. Dù cô có vùng vẫy đến cách mấy cũng không thể nào thoát khỏi được vòng tay chiếm hữu của người đàn ông này.
“Dư Dư, hôn tôi đi!” Hắn ra lệnh, giọng điệu không cho phép từ chối.
Lục Hiểu Dư liếc mắt nhìn xuống vết nứt còn rướm máu trên khóe môi hắn, cô không hề mặn mà đáp lại lời hắn: “Nếu như anh không muốn cái miệng của mình bị sưng vù lên thì tốt nhất là nên ngậm chặt cái miệng chó của mình lại đi.”
“Em định hùa theo cái tên diễn viên đó để ăn hiếp tôi hay sao?” Hắn luồn bàn tay to lớn ra sau gáy cô, giọng nói nửa đùa nửa thật: “Có điều tôi biết rõ em không hề có cái lá gan đó đâu.”
Tống Ngụy ấn mạnh đầu cô xuống, môi kề môi quấn quýt lấy nhau không chịu rời. Bàn tay to lớn của hắn bắt đầu linh hoạt chuyển động không ngừng nghỉ, hắn đem tà váy dạ hội rườm rà này túm gọn lại sang một bên. Men theo dọc đường xẻ tà táo bạo, người đàn ông ngang nhiên cho bàn tay của mình vào sâu bên trong. Chạm đến mảnh vải ren mỏng manh đang che chắn nơi tư mật của cô, hắn không hề vội vàng tháo bỏ nó đi ngay lập tức, mà lại từ tốn dùng ngón tay của mình vọc vò trêu chọc.
“Ưm…” Nơi riêng tư nhạy cảm bị người kia liên tục trêu chọc không ngừng nghỉ, Lục Hiểu Dư nhón người lên cao để cố gắng tránh né sự đụng chạm của hắn. Chỉ là cô không ngờ được rằng nước đi mà mình vừa mới chọn lựa lại sai lầm đến như vậy, hành động đó của cô càng dễ dàng khiến cho hắn thuận đà mò mẫm vào sâu bên trong hơn nữa.
Hắn điên cuồng càn quét khoang miệng mềm mại của cô, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được rõ ràng mùi vị tanh nồng, mằn mặn của máu tươi. Vừa rồi Giang Vũ đã ra tay đánh hắn, theo lý mà nói thì cô nên cảm thấy vui sướng hả dạ mới phải, bởi vì loại người như hắn, dù có bị đánh chết đi chăng nữa thì cũng không hề oan uổng chút nào. Ấy vậy mà cô không những không hề cảm thấy vui vẻ chút nào, ngược lại còn cảm thấy khó chịu trong lòng một cách lạ thường.
Cô điên rồi sao? Điên rồi nên mới cảm thấy xót xa cho hắn hay sao?
Bên trong chiếc xe Maybach sang trọng và kín đáo, đôi nam nữ đang ngồi ở khoang hạng sang mập mờ quấn quýt lấy nhau không rời. Hắn vừa dùng tay xoa nắn bầu ngực cô, vừa dùng miệng ngậm mút đôi gò bồng mềm mại căng tròn. Vùng tư mật của cô bị hắn sờ soạng đến mức run rẩy không ngừng, cảm giác ngứa ngáy khó chịu vô cùng lan tỏa khắp cơ thể.
Lục Hiểu Dư hơi thở trở nên hỗn loạn khó kiểm soát, sinh lực trong người cô dần dần bị người đàn ông kia bào mòn đi không ít. Cô cố gắng dùng hết sức bình sinh để đẩy hắn ra xa, hòng trốn thoát khỏi sự truy đuổi đầy ngang tàn của hắn. Chẳng qua là đầu lưỡi của hắn cứ quấn lấy cô không chịu buông tha như vậy, lại cộng thêm cả mấy ngón tay hư hỏng cứ liên tục ve vãn ở bên dưới nữa. Cô thật sự không thể nào trốn thoát nổi.
Tống Ngụy buông tha cho đôi môi sưng đỏ của cô, sự kiên nhẫn trong hắn lúc này chỉ còn lại vài phần vụn vặt mong manh. Hắn trực tiếp đem bàn tay của mình thò vào sâu bên trong chiếc quần lót ren mỏng manh. Nơi hang huyệt non mềm, ấm nóng đến mức bỏng cả tay hắn. Hắn khẽ khàng dùng ngón tay mơn trớn xung quanh, rồi chạm đến nơi hạt đậu kiều diễm, hắn không thể nào cầm lòng được mà véo nhẹ lấy nó một cái.
“A… Đừng…” Vùng tư mật đang chật vật truyền đến một cơn tê dại đột ngột, Lục Hiểu Dư yêu kiều rên rỉ lên một tiếng. Cô muốn đẩy mạnh hắn ra xa nhưng lại bất thành, toàn thân cô lúc này đã mềm nhũn ra vì kích thích, không còn chút sức lực nào để phản kháng nữa.

Bình luận (0)

Để lại bình luận