Chương 45

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 45

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Xem ra anh thuần hóa không tồi.

Phó Hựu cúi người xuống, chống một tay vào cạnh người cô. Vì kề quá gần, tóc mái lòa xòa xõa rũ trước trán của anh rơi lên trán cô, sống mũi cao thẳng cọ vào chóp mũi cô, hơi thở nhẹ nhàng giữa hai người khiến cô không hiểu sao lại như muốn ngạt thở, thậm chí quên cả hô hấp.

“Đối phương đang giăng một cái bẫy cho em, không ai tìm được tung tích của nó, em cho rằng em trộm được viên kim cương đó là đủ rồi sao? Đồ ngốc, còn không biết quay em vòng vòng như thế nào nữa, ngoại trừ tôi có cách giúp em tìm được, thì em tìm ai cũng không thể.”

Anh hạ tử lệnh, vỗ vỗ gương mặt cô, tà tứ cuồng vọng, “Từ giờ trở đi, em phải từ mèo hoang thành mèo nhà, tôi mới có thể thả em ra ngoài, đồ vật bên ngoài em muốn trộm bao nhiêu thì trộm, tiền đề là, nơi này phải nhận chủ.”

Tay anh thò vào trong chăn, nắm lấy vú cô, bàn tay to bao lấy hung hăng siết chặt, thấy cô đau đến nhe răng, mới thả lỏng lực đạo, ngón trỏ gảy gảy đầu vú cô, chẳng mấy chốc nó đã dựng đứng lên, vui vẻ không biết mệt chơi đùa trong tay.

Khương Hân khó có thể chịu đựng được, siết chặt chăn che tay anh lại, không dám nói một câu phản kháng.

“Anh vừa nói … là có ý gì?”

Anh hừ nhẹ một tiếng, “Không hiểu?”

Cô lắc đầu, không hiểu tại sao anh lại thả mình ra ngoài.

Mặc kệ bàn tay của cô, anh tiếp tục niết vú cô, không nỡ rời đi vật mềm mại đẫy đà trong tay.

“Em cho rằng đối phương giăng ra cái bẫy này là vì cái gì, còn không phải là không muốn cho người ta tìm được nó sao? Ngay cả đối phương là nam hay nữ em cũng không biết, một lòng muốn trộm kim cương là có thể tìm được, có khả năng sao?”

Phó Hựu cười híp mắt, “Cho nên a, em phải học cách làm ngược lại đi, em trộm kim cương càng nhiều, em xem xem đối phương có hoảng hay không, xem ai tự loạn trận tuyến trước.”

Nhịn xuống cảm giác khó chịu của thân thể, căng chặt thần kinh nghe ý tứ trong lời nói của anh, “Vậy… tôi nên trộm của ai đây?”

Bàn tay đang bóp vú cô đột nhiên dùng sức một cái, Khương Hân cắn chặt răng không cho mình kêu ra tiếng, bỗng nhiên một giọng nói từ tính trầm thấp xuyên qua lỗ tai truyền đến thần kinh cô.

“Phan Quốc Thành.”

Cô dùng sức xoay người, tránh né tay anh, càng thêm không hiểu.

“Vì sao phải trộm của lão! Lão ta không phải là người mua kim cương, tôi đã điều tra lão rồi!”

Phó Hựu ấn bả vai cô để cô nằm thẳng, đổi sang xoa niết bên vú kia, “Chẳng lẽ em không phát hiện, phàm là nơi nào có viên kim cương kia, lão già đó đều sẽ xuất hiện sao? Em trộm hết kim cương của lão rồi, đối phương khẳng định sẽ luống cuống tay chân.”

Khương Hân nuốt nước miếng, “Vậy ý anh là… người mua viên kim cương này, có liên quan đến Phan Quốc Thành?”

“Hừ, xem ra cũng không ngốc lắm.”

Anh đột nhiên buông ngực cô ra, vừa lúc Khương Hân thở phào nhẹ nhõm, tay anh liền đột nhiên di chuyển xuống dưới, không hề phòng bị vuốt ve miệng huyệt cô.

“Hô ——”

Trong mắt người đàn ông lộ ra ánh sáng hưng phấn, ngón tay cắm vào trong, “Bé mèo hoang, em ướt rồi.”

Khương Nghị cuộn mình trên mặt đất, đau đến nhe răng nhếch miệng, ôm lấy bắp chân bị thương lúc trước, dưới quần còn quấn băng vải thật dày.

Cậu đã bị nhốt hơn một ngày, không có gì ngoài nhà vệ sinh, cũng không có ai gõ cửa, người bên ngoài có lẽ đã thay đổi nhiều và học cách khôn khéo.

Băng vải một thời gian dày chưa thay, bên trong dường như có những cục máu dính vào nhau đau đến thấu xương.

Cậu không có tâm trạng lo những chuyện này, phải nghĩ cách làm sao thoát ra ngoài, chị gái còn đang chờ cậu tới cứu, cái người đàn ông xấu xa đó, sớm muộn có một ngày phải giết hắn!

Tiếng cánh cửa sắt nặng nề đột nhiên vang lên, cậu sửng sốt, chưa kịp phản ứng thì bất chợt cửa mở ra, ngay khi cậu chưa kịp vui mừng thì một bao tải đột nhiên từ trên trời rơi xuống trùm kín đầu cậu.

Bình luận (0)

Để lại bình luận