Chương 45

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 45

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Hôm nay được coi như bình an vô sự. Chỉ mong ngày mai cũng vậy. Rốt cuộc, Tang Yếu Miễu cũng có thể an ổn mà tiến vào mộng đẹp.

Chẳng qua, tối nay không có người ôm, cô có chút không quen mà thôi.

Rạng sáng.

Tang Yếu Miễu ngủ mơ mơ màng màng. Cô mơ hồ cảm giác thấy di động ở đầu giường rung lên. Nếu là trước kia, cô sẽ không để ý. Nhưng dạo gần đây, vì phải thức dậy sớm để đi làm, thói quen của cô đã thay đổi.

Cô cứ tưởng là đài radio gọi tới, liền nheo mắt nghe điện thoại.

“Alo?”

Không đến nửa phút, cuộc trò chuyện kết thúc. Tang Yếu Miễu trố mắt nhìn trần nhà hai giây. Đột nhiên, cô xốc chăn lên, xuống giường. Bước chân hỗn loạn, dồn dập, chạy tới phòng của Cố Nhĩ Thăng.

Thế nhưng, Cố Nhĩ Thăng còn chưa ngủ.

Anh buông văn kiện trong tay ra, tháo mắt kính, âm thanh ôn nhu hỏi: “Sao lại…”

“Anh hai.”

Tang Yếu Miễu ngắt lời anh. Mặt cô nóng ran vì vội vã, “Ba ba… bọn họ… gặp tai nạn giao thông rồi!”

Trên đường đi đến bệnh viện, Tang Yếu Miễu khẩn trương, cơ thể run rẩy vì sợ hãi.

Nếu Tang Trăn Vinh và Cố Dao thật sự đã xảy ra chuyện, điều đó có phải là đại diện cho việc… cốt truyện sẽ mãi mãi không thể thay đổi được?

Cố Nhĩ Thăng mắt nhìn thẳng phía trước, vẻ ngoài chuyên tâm lái xe, nhưng nội tâm luôn dõi theo cảm xúc của Tang Yếu Miễu. Anh vươn tay, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô, động viên: “Sẽ không có việc gì đâu.”

Tang Yếu Miễu đột nhiên sững sờ. Cô nỗ lực bình ổn lại cảm xúc của mình, bình tĩnh nhìn Cố Nhĩ Thăng, nói: “Anh hai, anh… lái xe cẩn thận. Không cần nói chuyện với em.”

Cố Nhĩ Thăng cho rằng tâm trí cô bị ảnh hưởng bởi vụ tai nạn, nên mới cẩn trọng việc đi lại. Anh nghe lời cô, trầm mặc, thu tay về đặt lên vô lăng.

Nhưng anh không biết, Tang Yếu Miễu sợ hãi là vì một nguyên do khác. Trong nguyên tác, cô đã chết ngay trong buổi tối ngày hôm đó, trong một vụ tai nạn xe cộ.

Hiện tại, trên xe còn có Cố Nhĩ Thăng. Nếu thật sự không thể trốn thoát được kết cục đã định, cô không thể liên lụy anh.

Xe một mạch chạy thẳng tới bệnh viện, không hề phát sinh thêm chuyện gì. Tới nơi, Tang Yếu Miễu mới nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ là… chân cô không thể đứng vững.

Cố Nhĩ Thăng ôm nửa người cô dựa vào lồng ngực mình, đi vào đại sảnh. Thấp thỏm bất an suốt một tiếng đồng hồ, rốt cuộc, họ cũng nhìn thấy Tang Trăn Vinh và Cố Dao bình an nằm trong phòng bệnh, nhưng vẫn còn hôn mê.

Cố Nhĩ Thăng vỗ vỗ vai cô: “Bọn họ không có việc gì.”

Tang Yếu Miễu hoàn toàn mất hết sức lực, ngồi phịch xuống dãy ghế ngoài hành lang. Cô sờ lòng bàn tay mình, tất cả đều là mồ hôi lạnh.

Tuy rằng vẫn xảy ra tai nạn, nhưng không ai ra đi giống như trong tiểu thuyết.

Xem ra, hướng đi của thế giới này, thật sự đã thay đổi.

Bàn tay Tang Yếu Miễu run run, nắm chặt lấy tay áo Cố Nhĩ Thăng. Trong miệng cô lẩm bẩm: “Anh hai, em… sẽ không chết…”

“Hửm?” Cố Nhĩ Thăng tựa hồ không nghe rõ, “Em nói cái gì?”

Tang Yếu Miễu ngẩn ra, cô lắc đầu: “Không… không có gì.”

Cô sao lại có thể nói ra điều đó…

Cố Nhĩ Thăng không truy vấn. Anh lặng lẽ ôm cô, để cô dựa vào người mình. Ánh mắt anh hơi trầm xuống, nhìn về phía cánh cửa sổ ở cuối hành lang.

Bình luận

Để lại bình luận