Chương 45

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 45

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

tượng người đàn ông lãnh khốc.
Vào giờ phút này, đối mặt với Đường Đường, hắn như cũ chỉ ném ra hai chữ,
“Không được”
, nói xong còn bổ sung thêm một câu,
“Đổi cái khác.”
Đường Đường thật sự không hiểu được.
Chuyện này và miêu tả trong sách không giống nhau.
Đường Đường hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này sẽ khó khăn như vậy, trong lúc nhất thời mê mang,
“…
Chú nhỏ, vì sao chứ?”
Còn hỏi hắn vì sao???
Minh Thiếu Diễm cảm thấy mặt nạ của mình sắp không không giữ được nữa, cố gắng khống chế hỏi cô,
“Cháu vì Bách Thần nên mới muốn tham gia chương trình này?”

“Đương nhiên không phải”
, Đường Đường không chút nghĩ ngợi lắc đầu.
Minh Thiếu Diễm nheo nheo mắt,
“Vậy cháu vì sao nhất định phải tham gia chương trình này?”

“Từ khi thi xong bài thi tháng lần này, cháu đã suy nghĩ đến”
, Đường Đường nghĩ nghĩ nói,
“Mọi người đều cảm thấy cháu rất kém cỏi cho nên cháu muốn nỗ lực chứng minh bản thân mình.
Lần này mặc dù có thể thi được điểm không tồi, nhưng mà không mấy ai tin tưởng, tất cả đều vì cháu đã để lại ấn tượng quá kém cho mọi người.
Nhưng mà cháu cảm thấy, cháu không hề kém như trên mạng nói như vậy…
Đúng không chú nhỏ?”

“Ừ”
, Minh Thiếu Diễm gật gật đầu, lại nói thêm,
“Cháu rất tốt.”
Nghe được những lời này từ Minh Thiếu Diễm, Đường Đường thật sự có chút thụ sủng nhược kinh, vì thế Đường Đường càng thêm hăng say nói,
“Vậy nên cháu chỉ muốn chứng minh bản thân mình một chút mà thôi, cháu muốn mọi người đều biết thật ra cháu còn có thể làm những việc khác.
Chuyện này và Bách Thần hoàn toàn không hề liên quan đến nhau.”

“Chúng ta có thể chọn chương trình khác mà”
, Minh Thiếu Diễm tiếp tục nghĩ ra biện pháp khác,
“Sắp đến nghỉ đông rồi, gameshow cũng không phải chỉ có một cái này.”

“Nhưng ratings cao nhất chắc chắn là chương trình này”
, Đường Đường nghiêm túc nói,
“Hơn nữa, cháu vẫn luôn muốn gặp Nhan Nghiên một lần.”

“Gặp Nhan Nghiên?”

“Bởi vì cô ấy thật tài giỏi!
Thật ra cháu vẫn luôn đối với cô ấy cảm thấy rất hứng thú nên cháu muốn gặp người thật một lần”
, Đường Đường nói.
Minh Thiếu Diễm lại trầm mặc.
Đường Đường đối với Nhan Nghiên cảm thấy hứng thú còn không phải bởi vì Bách Thần thích Nhan Nghiên sao?
Nói đi nói lại, còn không phải vì Bách Thần?
Minh Thiếu Diễm cảm thấy chính mình như người cha già đang liều mạng ngăn cản con gái gả cho tên tiểu tử nghèo rớt mồng tơi, rầu thúi ruột.
Minh Thiếu Diễm sao lại không đồng ý, Đường Đường nhớ lại tiểu thuyết, Bách Thần vì Nhan Nghiên đi quay phim truyền hình, Đường Đường lại vì Bách Thần mà đuổi theo tới đoàn làm phim.
Chuyện này trong tiểu thuyết viết Minh Thiếu Diễm hoàn toàn không phản đối, Đường Đường chân trước vừa nhắc tới, chân sau Minh Thiếu Diễm liền đưa Đường Đường vào đoàn phim.
Như thế nào mà đến trên người cô lại không được?
Lo lắng cô sẽ quấn lấy Bách Thần rồi làm hỏng thanh danh anh ta, làm ảnh hưởng đến nhân khí của Bách Thần?
Đường Đường nghĩ nghĩ, sau đó lập tức tỏ thái độ với Minh Thiếu Diễm,
“Chú nhỏ, cháu thề với chú.
Chờ khi đến chương trình, cháu tuyệt đối không chủ động nói với Bách Thần lời nào, vĩnh viễn cùng Bách Thần bảo trì khoảng cách một mét trở lên.”
Minh Thiếu Diễm:…
“Điện thoại cũng nhất định không liên hệ.”
Nói xong lại dường như nhớ đến gì đó, lấy điện thoại ra ấn mở thông tin cho Minh Thiếu Diễm xem,
“Chú nhỏ người xem, số điện thoại Bách Thần cháu đã sớm xóa rồi, còn có Wechat, bạn tốt cháu cũng xóa bỏ.
Hiện giờ cháu và anh ta một chút quan hệ cũng không có, cháu một chút cũng không thích anh ta nữa.
Thật sự!
Cho nên chú hoàn toàn có thể yên tâm.”
Minh Thiếu Diễm vốn dĩ không yên tâm, nghe xong lời này của Đường Đường, Minh Thiếu Diễm đột nhiên có chút đau lòng.
Tên tiểu tử Bách Thần này rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện quá đáng thì Đường Đường mới thương tâm đến nỗi xóa sạch phương thức liên lạc như vậy?
Nhìn Đường Đường trước mắt vẫn luôn chờ mong hắn đáp ứng, Minh Thiếu Diễm thở dài, sau một hồi mới nói,
“Cháu còn nhỏ tuổi, đặc biệt là ở độ tuổi này, luôn luôn chú ý một vài thứ hay một vật nào đó, từ đó mà đột nhiên kiên trì hơn rất nhiều.
Cháu có lẽ không nhìn ra những chú nhỏ là người từng trải, chú không muốn cháu đi đường vòng nên vẫn muốn nhắc nhở cháu.”
Đường Đường không kịp phản ứng lại, đang nói chuyện chương trình mà sao đột nhiên lại bắt đầu nói về súp gà cho tâm hồn rồi, nhưng cô chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu nghe.
Minh Thiếu Diễm tiếp tục nói,
“Bách Thần trẻ tuổi, đẹp trai, cũng có tài năng.
Cháu chỉ là cô gái nhỏ ở tuổi này thích hắn thật ra cũng là chuyện bình thường.”

Không, cháu thật sự không thích hắn.
“Nhưng là trên thế giới này, người tài giỏi có rất nhiều, còn người chân chính yêu quý cháu lại không được bao nhiêu, chú là chú nhỏ của cháu, là người thân duy nhất của cháu, chú hy vọng cháu có thể gặp được người toàn tâm toàn ý đối tốt với cháu.
Đương nhiên chú cũng tin tưởng, trong tương lai cháu nhất định sẽ gặp một người như vậy, nhưng người này, chắc chắn không phải Bách Thần.”
Đường Đường ngây ngẩn cả người.
Bởi vì Minh Thiếu Diễm chưa bao giờ nói nhiều như vậy, cũng bởi vì Đường Đường từ trong lời nói của Minh Thiếu Diễm cảm nhận được một phần lo lắng và quan tâm.
Không phải vì sợ cô ảnh hưởng đến sự nghiệp của Bách Thần, chỉ là đứng trên cương vị của người nhà, hắn nói cho cô biết Bách Thần không phải là người mà cô nên thích.
Chưa có ai nói những lời như vậy với Đường Đường.
Lúc trước, cha mẹ ly hôn, cô đi theo mẹ, được mẹ nuôi lớn lên.
Hầu như mỗi ngày cô đều nghe mẹ quở trách cha thất bại nên bảo cô sau này nhất định phải gả cho một người có năng lực và sự nghiệp.
Khi lớn lên cô rời xa mẹ, một mình về nước, sự nghiệp càng ngày càng thành công, tất cả mọi người đều cảm thấy cô hẳn là nên tìm một người xứng đôi vừa lứa với mình.
Nhưng chưa từng có ai nói với cô, cô chỉ cần thích một người thích con người của cô.
Mà những lời này, cuối cùng cô lại nghe được từ miệng của người đàn ông lãnh khốc không tin vào tình yêu Minh Thiếu Diễm.
Đường Đường đột nhiên có suy nghĩ, nếu sau này Minh Thiếu Diễm có vợ, hắn nhất định là một người chống tốt, nếu hắn có một người con gái đáng yêu, vậy hắn nhất định cũng sẽ là một người cha tốt.
Đường Đường cảm thấy trong lòng hơi lạnh, nhưng vì sao lại lạnh, cô không biết.
“Chú nhỏ…”

“Chương trình giải trí, nếu muốn đi vậy đi đi”
, Minh Thiếu Diễm không kiên trì nữa, hắn tâm bình khí hòa nói với Đường Đường,
“Có điều chú vẫn đáp ứng cháu thưởng một phần quà khác, giống như lần trước đã nói, chờ khi cháu suy nghĩ xong muốn cái gì thì lại nói cho chú.”
Dứt lời, Minh Thiếu Diễm đứng lên, sờ sờ mái tóc còn chưa làm khô hết của cô,
“Thời gian không còn sớm, ngày mai còn phải đi học, mau lên nghỉ ngơi đi”
, tựa như cảm nhận được độ ẩm nơi đầu ngón tay, hắn lại dừng bước chân,
“Phải rồi, đừng quên làm khô tóc.”
Một người có thể tương phản lớn được bao nhiêu?
Đêm nay, sau khi nói chuyện với Minh Thiếu Diễm, Đường Đường cảm thấy cô đã cảm nhận được.
Đường Đường chưa từng nghĩ tới, Minh Thiếu Diễm lại ôn nhu như vậy.
Đúng vậy, ôn nhu, một từ mà Đường Đường cho rằng hoàn toàn không hề liên quan đến Minh Thiếu Diễm, hơn nữa còn là đối với cô!
Sau khi bị Minh Thiếu Diễm sờ soạng đầu, Đường Đường mơ mơ hồ hồ đi lên lầu.
Chỉ chốc lát sau Đái Na đã gọi điên thoại sang hỏi Đường Đường sao có thể thuyết phục được Minh Thiếu Diễm.
Bởi vì cô đã nói nhất định sẽ bảo trì khoảng cách với Bách Thần, hơn nữa cô cũng đã xóa Wechat cửa Bách Thần?
Nhưng dường như không phải như thế, Đường Đường vẫn luôn nhớ rõ, Minh Thiếu Diễm đã nói, hắn là người nhà của cô, là người thân duy nhất của cô.
Hiện tại nhớ lại, Đường Đường đột nhiên cảm thấy chột dạ.
Vì cô thật sự không phải người thân của Minh Thiếu Diễm.
Tiến vào Minh gia tạo quan hệ tốt với Minh Thiếu Diễm đều chỉ vì không muốn để Minh Thiếu Diễm ghi hận, và muốn mượn thân phận của Minh Thiếu Diễm để nhanh chóng tạo chỗ đứng cho bản thân.
Đường Đường khó có khi không bình tĩnh mà đi vào giấc ngủ.
Sau khi kết thúc kỳ thi tháng thứ hai thì học kỳ này chỉ còn lại kỳ thi cuối kỳ, thời gian so với trước đây nhiều hơn không ít.
Đường Đường rốt cuộc có thể không giống như lúc trước thời thời khắc khác đều khẩn trương nữa, cô cũng không cần đi trên đường mà cầm theo sách tự học.
Trong lớp, người có thứ hạng cao nhất vẫn là Phong Khinh Dương, Đường Đường với số điểm 561 được lên đến hạng mười bảy trong lớp.
Một nửa học sinh trong trường đều tin vào chuyện này, nửa còn lại vẫn không tin, có điều hầu như toàn thể học sinh lớp chín khối mười hai đều đã hoàn toàn tin tưởng và tiếp nhận Đường Đường.
Vào lúc tan học, Đường Đường và đám người Đổng Ngọc cùng nói chuyện phiếm.
Bỗng nhiên Đổng Ngọc lại nhắc đến Phong Thiên Dương,
“Thiên Dương mấy ngày nay sao vẫn không đến đây nhỉ?”
Bởi vì biết được thành tích Đường Đường tốt hơn nó quá nhiều chứ sao, vậy nên nhất thời không có mặt mũi nào đối mặt với Đường Đường.
Nhưng lý do mất mặt như vậy, Phong Khinh Dương vẫn quyết định chừa lại cho em trai chút mặt mũi.
“Bạn lúc nhỏ của nó vừa mới chuyển đến đây, đúng lúc chuyển vào cùng lớp với Thiên Dương.
Hai ngày này chắc hai người đã cùng nhau chơi đến điên rồi.”
Tuy rằng đây không phải là nguyên nhân chủ yếu, nhưng cũng là nguyên nhân hợp lý nhất đi.
Không bao lâu nữa là hết năm học mới chuyển trường, chuyển vào lúc này nghe ra có chút kỳ quái, nhưng cũng không phải là không thể, hơn nữa trong lòng mọi người đều đã có suy đoán, bạn thuở nhỏ của Phong Thiên Dương lớn khái chắc cũng là kẻ có tiền nhiều không kém gì so với gia cảnh của Phong Thiên Dương.
Lại qua hai

Bình luận (0)

Để lại bình luận