Chương 46

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 46

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Hừ!”

Không biết từ đâu một cây gậy đột nhiên đập vào đầu cậu, cơ thể không ngừng động trong nháy mắt an tĩnh lại.
___

Chờ cậu tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình đang nằm trên ghế sô pha, phòng khách chiếu tới ánh sáng chói mắt làm cậu nhất thời không quen được nên phải nhắm mắt lại.

Nghe thấy giọng nói từ phía đối diện, cậu một tay che mắt chậm rãi mở ra, phát hiện đó là chị gái mình!

Chờ đã, đây không phải là nhà của họ sao?

Sao lại trở về đây?

Khương Hân buông xuống chân đang bắt chéo, trên mặt không có biểu cảm gì, “Nếu đã tỉnh liền nấu cơm đi, em đã ngủ mười giờ rồi, nếu còn không tỉnh chị phải gọi xe cấp cứu rồi.”

Khương Nghị ôm chặt cái gáy đau buốt, cậu có thể chắc chắn đây không phải là mơ!

“Chị, chị, chị, chị không phải đã bị người đàn ông đó bắt đi rồi sao? Em…em đi cứu chị…Sau đó, em bị, bị nhốt, hiện tại là…..?”

“Chị cùng hắn thành lập một điều mà thôi.” Cô không muốn phải giải thích nhiều như vậy, đứng dậy đi tới, “Em mau nấu cơm đi, chị đã một ngày không ăn rồi, rất đói.”

Tưởng Nghị xoay người muốn bắt lấy cô, nhưng cô đã lên lầu trước, tay liền bị bắt hụt.

“Chị, chị cùng hắn bàn điều kiện gì? Có phải hắn uy hiếp chị không? Chị, chị chị nói cho em biết, em đi thu thập hắn…thu thập!”

Khương Hân nhấc chân cởi dép hướng đầu cậu ném tới, trúng vào chán.

“Em thu thập cái rắm á! Lại đem chính mình chui vào không ra được, chị cảnh cáo em không được hấp tấp, nếu không phải cứu em vẫn là chị gái em. Đừng gây chuyện cho chị!”

Cô cau mày hung dữ, nắm chặt tay uy hiếp cậu, tức giận không muốn nói chuyện.

Khương Nghị ôm đầu phồng hai má, mắt kính đều bị đánh lệch, một bên rơi xuống dưới sống mũi, vội vàng mang lên ngay ngắn, nhìn thấy cô đi lên lầu trong tư thế khó khăn.

“Chị, chân chị, chân làm sao vậy? Có phải là do người đàn ông đó làm a!”

Cô cởi chiếc dép còn lại lần nữa ném tới, hung hăng gầm lên, “Câm miệng!”

Phát điên lên, bất chấp cơ thể không khỏe, cậu sải bước lên lầu, sau đó là một tiếng đóng của thô bạo.

Khương Nghị che mặt, cầm chiếc kính bị đập xuống lên nhìn một chút, rồi lại mang lên ngay ngắn, trên mặt có hai vết đỏ tươi, ủy khuất bước ra ghế sô pha.

Ngay khi chân vừa chạm đấtm bắp chân liền mềm nhũn ra, cậu nằm vật ra sàn, miệng há to vì đau.

Cậu ngồi dậy, kéo chiếc áo lao động lên nhìn thấy băng vải đỏ như máu, đau đớn rơi nước mắt.

Khương Hân nằm trên giường, dùng chăn quấn chặt lấy mình, sau khi nhắm mắt hai giây, điện thoại liền vang lên.

Cô càng nắm chặt chăn bông hơn, bỗng nhiên buông tay cầm lấy rồi nghe.

“Chậm một giây.” Giọng nói biếng nhác như đang suy nghĩ cách trừng phạt cô.

Dù có bao nhiêu nghẹn khuất cùng phẫn hận ở trong nháy mắt này cũng bị đè xuống.

“Không có lần sau.”

Phó Hựu khẽ hừ một tiếng, tựa lưng vào chiếc ghế bập bênh, đùa giỡn chiếc điều khiển từ xa màu đen trên tay rồi ấn công tắc ở giữa.

“Ân…” Trứng rung nhét trong cơ thể cô bắt đầu động, đánh vào huyệt thịt non mềm của cô, cô cắn chăn chịu đựng.

Một nốt nhạc đơn giản có thể gợi lên bất kì trí tưởng tượng nào của anh, “Kêu lên đi, nếu không tôi bật lớn hơn.”

Cô nắm chặt chăn bông, hàm răng dần mở ra, “Tôi…không biết kiêu như thế nào.”

Bên kia cười nói: “Xem ra còn chưa đủ kích thích.”

Anh trức tiếp đẩy nó lên hai mức.

Trứng rung bị nhét vào tận cùng, mỗi lần chấn động gần như khiến cô gục xuống, về sau càng cọ sát huyệt thịt càng nhanh khiến cô không thở nổi.

“Anh…dừng lại, a! Cầu xin anh, ân a….làm ơn, mở nhỏ lại một chút được không…” Cô khó chịu đến mức kẹp chặt hai chân, nhưng không có cách nào giảm bớt.

“Ô, thật khó chịu, aha….”

Phó Hựu mở bừng mắt, không có chỗ nào để giải phóng dục vọng bị kìm nén của mình, mở áo choàng tắm, nắm lấy con cặc đã thẳng tắp của mình.

“Mèo hoang nhỏ, lão tử cứng rồi, em làm sao chịu tránh nhiệm?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận