Chương 46

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 46

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Nam nhân thân mình cuộn tròn quỳ trên mặt đất run rẩy rống to, bắt lấy ống quần hắn, “Đừng, đừng đừng a! Đại ca đại ca, thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi nói, cậu đừng làm như vậy, ô tôi nói, của của tôi tên Duy Nhất, Duy Nhất…… con bé là Duy Nhất của tôi a, tôi cũng chỉ còn con bé là điểm tựa mà thôi, cầu xin cậu, cầu xin cậu!”

Khóe miệng Liễu Dục bỗng nhiên cứng đờ.

“Duy Nhất?”

“Vệ Duy Nhất?”

Vệ Xuyên khóc lóc gật đầu, cầu hắn đừng thương tổn con gái ông.

Ngô Đoạn do dự mà hỏi, “Liễu ca, muốn em đi bắt người hay không?”

“Bắt mẹ mày!”

Hắn bỗng nhiên rống to một tiếng, đem thân mình Ngô Đoạn dọa run lên một cái, nhìn chằm chằm Vệ Xuyên sau đó ném điếu thuốc trong miệng xuống , đứng dậy kéo cửa xe ra, chỉ vào Vệ Xuyên nói, “Chờ lão tử xác minh một phen lại nói, ông nếu là dám lừa lão tử, việc tôi làm đầu tiên sẽ là đem con gái ông giết chết!”

” a?….. Liễu ca!”

Ngô Đoạn vội vàng đuổi theo, xe đã bắt đầu khởi động, phí sức chín trâu ba hổ mới kéo ra được cửa xe mà nhảy lên.
Liễu Dục đem chân ga mạnh, điên cuồng gia tốc chạy thẳng về phía trước, Ngô Đoạn ngồi phía sau thật cẩn thận hỏi, “Liễu ca, không, không đòi tiền ông ta sao?”

Liễu Dục nắm chặt tay lái, “Ông ta đã trả vài lần rồi tiền đâu mà còn cho chú lấy?”

“Cũng đúng, ông ta đưa cho em thẻ ngân hàng, không có tên , bên trong có mấy chục vạn , thẻ còn nằm trong túi em này.”

Ngô Đoạn lấy ra đưa tới trước mặt cho hắn xem.

Kia con mẹ nó chính là thẻ của hắn ! Đó là thẻ hắn đưa cho Vệ Duy Nhất !

“Mẹ nó còn cái rắm a! Nói cho ông ta lão tử không cần nữa, lão tử không cần số tiền còn thiếu kia!”

Ngô Đoạn không biết vì sao Liễu Dục lại thay đổi nhanh như vậy, chột dạ nói, ” Không phải vừa rồi anh còn nói không phải đi làm từ thiện sao?”

“Gia mẹ nó liền thích làm từ thiện đó !như thế nào !”

Bị rống đến muốn thủng màn nhĩ, Ngô Đoạn vội vàng –à– một tiếng, tâm Liễu ca, sâu như đáy biển .
Liễu Dục đem Minibus ngừng ở trước khách sạn, vội vã lên lầu lấy ra chìa khóa dự phòng mở cửa, nhìn thấy lại là căn phòng trống rỗng .

Người chạy mất rồi.

Liễu Dục giận quá hóa cười, cầm lấy điện thoại trên tường gọi đi .

“Phòng 1320 lần cuối cùng đóng cửa là khi nào?”

“Xin chào quý khách, phòng lần cuối đóng cửa là 25 phút trước.”

25 phút.

Thực tốt, tôi muốn nhìn thử 25 phút thì em có thể chạy đi đâu,bắt trở về tôi giết chết em, dám chạy?

“Ngô Đoạn, liên hệ người, lấy khách sạn làm trung tâm nội trong nửa giờ có thể đi đến những điểm nào, tìm người phụ nữ trên ảnh này cho lão tử !”

Hắn đi nhanh ra cửa môn lên xe, ném cho Ngô Đoạn một cái di động, trên màn hình là hình ảnh sườn mặt của một nữ sinh đang ngồi trong phòng học, ảnh này giống như bị chụp lén, nếu Ngô Đoạn nhớ không lầm thì cô gái trên ảnh chính là người cùng Liễu Dục đánh giả chiến.

“Liễu ca, anh đây là, còn có đam mê chụp lén nữa hả?”

Ngô Đoạn hì hì cười, giống như phát hiện được chuyện mà hắn không thể ngờ được, kết quả nghênh đón chính là một chiếc giày bay tới mặt.

——————————
Vệ Duy Nhất nắm chặt mấy hộp thuốc trong tay, bước từ tiệm thuốc ra , đem thuốc toàn bộ đổ ra , cầm hộp rất phiền toái, thời điểm cô chuẩn bị ném hộp vào thùng rác , phảng phất có đoàn mây đen bao phủ ở trên đỉnh đầu cô.

Cô ngẩng đầu nhìn, nam nhân trước mặt sầm mặt, hô hấp thở hổn hển ngực phập phồng, ánh mắt hung ác trừng cô, phía sau còn đứng thêm một đống người, mệt chết mệt sống ngồi xổm trên mặt đất.

Tựa như bang phái kéo nhau đi chiếm địa bàn vậy, cô lui về sau một bước, đột nhiên Liễu Dục giật lấy hộp thuốc trên tay cô nhìn thoáng qua.

“A, thuốc tránh thai.”

Vệ Duy Nhất vội vàng đem thuốc đã đổ ra bỏ vào trong túi.

Liễu Dục đem mấy hộp thuốc trong tay cô toàn bộ lấy đi, “Năm hộp thuốc, em rất lợi hại a Vệ Duy Nhất, thế nào, vì không muốn mang thai con của tôi, dám uống nhiều thuốc như vậy phải không?”

Bình luận

Để lại bình luận