Chương 46

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 46

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Bánh Trung Thu Của Mẹ

Tết Trung Thu.

Lý Quân phải về nhà. Anh ta là con cả (anh trai đã hy sinh), trách nhiệm nặng nề. Tô Tình hiểu.

Cô một mình đến cô nhi viện, mang bánh kẹo cho bọn trẻ. Đêm hội trăng rằm, nhìn bọn trẻ rước đèn, cô bỗng thấy cô đơn.

Điện thoại rung. Là Lý Quân.

“Em đang ở đâu?”

“Em đang… ở cô nhi viện.”

“Đứng yên ở cổng. Anh đến.”

Mười phút sau, chiếc mô tô của anh ta dừng lại. Anh ta bước xuống, trên tay là một hộp bánh trung thu đẹp đẽ.

“Anh… sao anh lại ở đây? Anh không ở nhà với bố mẹ à?”

“Muốn cùng em đón Trung thu.” Anh ta mở hộp bánh. “Nếm thử đi.”

Tô Tình cắn một miếng. Vị ngọt thanh, thơm lừng. “Ngon quá.”

“Mẹ anh làm.” Anh ta nói, tay lau đi vụn bánh trên môi cô.

Tô Tình sững lại. “Mẹ… mẹ anh?”

“Ừ.” Anh ta gật đầu. “Bà ấy… dạo này hay hỏi về em. Bà ấy… bảo anh mang cho em.”

Tô Tình không nói nên lời.

“Đừng giận họ.” Lý Quân ôm cô. “Họ cần thời gian. Tết này, anh sẽ đưa em về.”

“Em không giận.” Tô Tình dụi đầu vào ngực anh. “Em chỉ… sợ.”

Họ ngồi ở ghế đá, ăn bánh trung thu, nhìn trăng.

Điện thoại Tô Tình có tin nhắn thoại. Từ Vân Tú.

Cô mở lên.

Nhưng đó không phải giọng Vân Tú. Đó là giọng một bà cụ, yếu ớt, nhưng ấm áp.

“Tô Tình à… Bà là bà nội của Vân Tú đây.”

Tô Tình giật mình.

“Bà… bà xin lỗi con.” Giọng bà cụ run run. “Lúc đầu… bà ghét con lắm. Bà nghĩ con… cướp mất thằng Lý của cháu bà.”

“Nhưng… Vân Tú nó nói con là người tốt. Thằng Lý… nó cũng nói vậy. Nó là đứa ít nói, nhưng nó đã về thưa với cha mẹ nó…”

Giọng bà cụ nghẹn lại.

“Nó nói,” “‘Con muốn cưới cô ấy. Con muốn bảo vệ cô ấy cả đời. Quá khứ của cô ấy… là do con gánh không đủ sớm.'”

“Tô Tình à… con bé Vân Tú nó nói con một mình ăn Tết. Nếu con không chê… Tết này… về nhà. Ăn Tết với chúng ta… có được không?”

Điện thoại rơi khỏi tay Tô Tình.

Cô ngồi sững, rồi bỗng dưng che mặt, bật khóc. Khóc như một đứa trẻ bị lạc, cuối cùng cũng tìm thấy đường về.

Lý Quân không nói gì. Anh ta chỉ ôm cô, vỗ về.

“Anh hai…” Cô khóc nấc lên. “Em… em có thể có một gia đình… thật sao?”

“Em đang có rồi.” Anh ta hôn lên tóc cô. “Chúng ta là gia đình.”

Đêm đó, họ trở về căn hộ nhỏ. Anh ta không làm tình cuồng bạo. Anh ta bế cô vào phòng ngủ. Anh ta thắp nến thơm.

Anh ta hôn cô. Dịu dàng. Trân trọng.

“Anh yêu em.” Anh ta thì thầm, khi chậm rãi đi vào bên trong cô.

“Em cũng yêu anh.” Cô rên rỉ, nước mắt hạnh phúc lăn dài.

Đêm Trung Thu. Trăng tròn. Lòng người cũng vẹn tròn.

Bình luận

Để lại bình luận