Chương 46

Chương sau là chương cuối rồi ó mấy bà. Nếu thấy truyện hay thì mấy bà đề cử ánh kim ủng hộ truyện nha. Yêu các bà rất nhiều (づ ̄3 ̄)づ╭❤~
====================
Quý Thanh Hồng áy náy vô cùng, kể từ đó lúc nào anh cũng đối xử tốt hết mực với em gái. Có lẽ cũng bởi anh đối xử với cô quá tốt nên dù em gái phải chịu đựng thân thể ốm yếu dằn vặt, có những lúc cực đoan muốn tự tay tước đi sinh mạng mình… Thế nhưng bởi vì Quý Thanh Hồng vẫn đang liều mạng giành giật lại sự sống cho cô, cô cũng chỉ có thể gắng gượng sống tiếp, không thể buông xuôi.
Cũng may tuy lúc còn nhỏ bé Đậu Nành hơi yếu ớt nhưng nhờ được bác sĩ nhà họ Cảnh cẩn thận điều trị, giờ bé cũng có thể chạy nhảy như những đứa trẻ khác. Con gái Quý Thanh Hồng lại càng khỏe mạnh hoạt bát, từ khi biết đi thì không ngày nào là không chạy tới chạy lui trong núi.
May mắn thay người hầu trong nhà tương đối nhiều nen có thể cử ra mấy người luôn chân chạy theo con khỉ nhỏ quậy phá này, bằng không chỉ sợ bé đã đói lả vì bị lạc.
Nhìn lại quá khứ, dường như đã cách xa cả một đời người.
Tựa như trong một khoảnh khắc, Quý Thanh Hồng không phải là kẻ đáng thương liều mình làm việc để kiếm tiền níu kéo sự sống cho em gái nữa mà chính là bà xã của Cảnh Minh Hạo, là người có tiếng không ai dám coi thường trong giới thượng lưu.
Nhưng từ trước đến nay, đối với những chuyện thế này Quý Thanh Hồng đều không quá nhanh nhạy. Điều duy nhất khiến anh thấy vui vẻ đó là mình có thể theo chân Cảnh Minh Hạo hưởng lây lợi ích mà hai đứa nhỏ cũng sẽ được dạy dỗ đến nơi đến chốn, về sau chắc chắn sẽ có cuộc sống tốt hơn nhiều so với anh và em gái trước kia.
Cuộc sống của Quý Thanh Hồng gần như có thể được coi là vô ưu vô tư lự, phiền phức duy nhất chính là Cảnh Minh Hạo luôn thích cᏂị©Ꮒ anh, đùa bỡn anh ở khắp mọi nơi.
Bé chim nhỏ của Quý Thanh Hồng thường xuyên bị hắn chơi bắn hết lần này đến lần khác hàng ngày. Lắm lúc nó đã bắn quá nhiều, trở nên hoàn toàn mềm nhũn mà dươиɠ ѵậŧ bự của Cảnh Minh Hạo vẫn hết sức kiên trì bền bỉ không bắn, tiếp tục cᏂị©Ꮒ anh hăng hái vô cùng.
Chỉ là dươиɠ ѵậŧ bự đã cương tưởng đến sắp nổ rồi đâm thọc khiến tiểu huyệt Quý Thanh Hồng bị nong rộng ra hơi khó chịu, cảm giác bị lấp đầy ấy khiến anh chịu không nổi.
Chẳng qua lẩn khuất trong sự khó chịu là vui sướиɠ. Điểm da^ʍ bên trong không ngừng bị nghiền ép làm anh thấy phê vô cùng.
Tiểu huyệt bị chơi sướиɠ không ngừng dùng sức thít chặt lại, rốt cuộc cũng dụ dỗ được Cảnh Minh Hạo bắn ra ở bên trong. Quý Thanh Hồng vuốt vuốt cái bụng căng phồng, còn chưa kịp thở ra hơi đã cảm giác được dươиɠ ѵậŧ Cảnh Minh Hạo chẳng mấy chốc đã lại cương lên rồi, đỉnh cho bụng anh nhô lên một khối.
Cảnh Minh Hạo vẫn thích anh, trước sau như một.
Sau đó Cảnh Minh Hạo lại dập hông hết lần này đến lần khác. Hắn còn vươn tay nhấc lên chim nhỏ đang còn mềm như bông ủ rũ không ngóc đầu lên được của Quý Thanh Hồng, làm lộ ra huyệt thịt nhỏ bị cᏂị©Ꮒ cho phun nước “xì xì” bên dưới.
Tay hắn lướt đến tiểu huyệt tách mở âm môi, đồng thời côn ŧᏂịŧ bự cứng rắn không chút lưu tình xông thẳng vào nơi tận cùng huyệt thịt, đè ép thịt mềm khiến nước da^ʍ phun ra càng nhiều.
Huyệt non vừa phun nước da^ʍ, bé chim nhỏ của Quý Thanh Hồng vì kɧoáı ©ảʍ ập đến mà lại lần nữa gắng gượng đứng thẳng lên.
Vẫn như trước đây, Cảnh Minh Hạo lại chân thành cảm khái: “Anh đúng là bà xã dâʍ đãиɠ của em mà!”
Còn đặc biệt nhấn mạnh từ “dâʍ đãиɠ”.
Khen Quý Thanh Hồng da^ʍ xong, hắn bèn mạnh mẽ đá lưỡi với anh, ngăn chặn mọi lời phản bác đang chực chờ thoát ra.
Cảnh Minh Hạo chỉ có thể nghe được tiếng rên nức nở không rõ ràng của Quý Thanh Hồng cùng tiếng hôn môi chùn chụt ướŧ áŧ. Hắn khoan khoái nheo mắt lại.
Quý Thanh Hồng da^ʍ thật đấy. Giữa lúc đầu lưỡi của Cảnh Minh Hạo đang không ngừng vận động trên vòm miệng Quý Thanh Hồng, anh không nhịn được rên lên một tiếng, bé chim nhỏ lại bắn ra.
Lại bắn lần nữa khiến Quý Thanh Hồng có hơi xấu hổ.
Có phải hơi da^ʍ quá không nhỉ… Nhưng tất cả cũng là tại Cảnh Minh Hạo mấy hôm nay ngày đêm cᏂị©Ꮒ choạc mới dạy dỗ cho cơ thể anh trở nên dâʍ đãиɠ như vậy!
Thế mà Cảnh Minh Họa vẫn không chịu thừa nhận: “Nào có phải thế đâu… Chẳng phải em đã bảo từ trước rồi sao? Là bởi vì ngay từ đầu em đã biết kiểu gì anh cũng sẽ trở nên da^ʍ như thế này nên mới muốn ở bên anh. Ngay từ đầu anh đã da^ʍ vậy rồi, chẳng qua là em giúp anh giải phóng bản năng mà thôi.”
Quý Thanh Hồng chỉ cảm thấy Cảnh Minh Hạo sướиɠ quá hóa rồ rồi, lại bắt đầu ăn nói linh tinh.
Mà Cảnh Minh Hạo cười khẽ, cúi đầu ngắm nghĩa huyệt da^ʍ bị cᏂị©Ꮒ thành màu đỏ tươi của Quý Thanh Hồng đang tham lam cắn nuốt dươиɠ ѵậŧ bự của hắn, từng vòng thịt non mềm mại ở miệng huyệt đều bị lộ ra ngoài.
“Anh thử tự nhìn mà xem, thế này còn không phải da^ʍ thì là gì?”
Quý Thanh Hồng đỏ bừng mặt lại không thể nói ra lời phản bác. Đương nhiên anh cũng không có khả năng đồng ý nên chỉ có thể đỏ mặt tía tai lặng lẽ thít chặt tiểu huyệt lại.
Cảnh Minh Hạo sung sướиɠ hưởng thụ tiểu huyệt vì thít lại mà chặt hơn rất nhiều. Huyệt non ướŧ áŧ mềm mượt lại kẹp chặt như thế, đúng là kẹp côn ŧᏂịŧ bự của hắn thực sự rất thoải mái.
Quý Thanh Hồng dâʍ đãиɠ thế này là bởi căn bản anh vốn da^ʍ như vậy chứ nào phải bởi vì bị hắn chơi đến phát da^ʍ đâu.

Bình luận

Để lại bình luận