Chương 46

Cao trào qua đi thì sự trống trải bao trùm lấy cô, Dung Cẩn giờ phút này mới hiểu được ham muốn của một kẻ bị nghiện kinh khủng như thế nào.
Thậm chí là cho đi tất cả, cũng có thể vui vẻ mà chịu đựng.
Cho nên khi Phó Vân một lần nữa đến bên huyệt cô và hỏi cô có muốn không, cô không chút do dự mà vòng qua cổ anh như một kẻ nghiện hôn bừa bãi lên cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của anh cúi xuống dùng miệng đi mυ”ŧ qυყ đầυ anh, “Muốn, em muốn, mau tiến vào, tiến vào cho em.”
Phó Vân cười, giống như vua có kế sách sẵn, không ngạc nhiên khi cô bị đánh bại bởi chính anh.
Cúi người chạm nhẹ vào hoa huyệt của cô, nhưng lại không chịu tiến sâu vào, “Tôi là ai.”
Dung Cẩn như đinh đóng cột, “Phó Vân.”
“Em là của ai?”
Dung Cẩn bối rối cắn môi, “Phó Vân.”
Phó Vân quay đầu sang một bên, nghiêm giọng nói, “Không đúng.”
Dung Cẩn quay sang cắn cằm anh, lấy lòng nói: “Anh trai.”
Nghe thấy xưng hô này, ánh mắt Phó Vân tối sầm lại, nhưng vẫn là không ưng ý: “Tôi không thiếu em gái.”
Rào cản kiên cố của Dung Cẩn đã sụp đổ, có lẽ đã sụp đổ từ lâu nên bây giờ thừa nhận, “Bạn trai.”
Phó Vân trầm mặc, như đang ngẫm nghĩ giá trị của cái danh phận này.
Dung Cẩn không liếʍ được hầu kết của anh nhịn không được ngữ khí tràn đầy ủy khuất, “Chồng.”
Phó Vân lại to lên một chút sau khi nghe tiếng chồng đầy dâʍ đãиɠ của cô.
Khẽ nguyền rủa, anh nắm lấy mà bóp chặt cái eo nhỏ của cô, hung hăng đâm thọc xỏ xuyên vào bên trong.
Ngay khi dươиɠ ѵậŧ đâm vào nơi sâu nhất, cảm nhận từng lớp da thịt kẹp bọc, Phó Vân khịt mũi gợi cảm phát ra tiếng kêu.
Cảm giác thỏa mãn tức thì khiến Dung Cẩn thở dài trong lòng, cô gắt gao mà ôm lấy thân hình đang đè trên người mình, má áp vào bờ ngực ướt đẫm mồ hôi của anh, xưa nay chưa từng có ỷ lại.
Phó Vân thấy hành vi hiếm thấy của cô mà mềm lòng nhân nàng này một động tác khó được trong lòng mềm nhũn, không lập tức động, mà là duỗi tay nâng ót cô nhẹ vuốt ve tóc cô, “Em không sao chứ?”
Dung Cẩn co cọ đầu vào ngực anh thanh âm ma mị như nước chảy, “Anh động đi.”
Phó Vân khẽ thở hổn hển, “Em thật muốn mạng anh mà.”
Ngay sau đó không hề chần chờ, dươиɠ ѵậŧ hơi hơi rời khỏi hoa huyệt một phần ba, ngay sau đó lập tức vọt thẳng vào.
“A… ư…”
“Sướиɠ ~”
Phó Vân muốn làm từng bước một mà không kịp đề phòng đã bị ai đó căn vào núʍ ѵú, lập tức điên cuồng lên, như máy đóng cọc đâm vào rút ra hung bạo nhiều lần đam sâu đến tử ©υиɠ, nhanh tới nỗi dươиɠ ѵậŧ cùng vách trong cọ xát với nhau đến bùng cháy.
“Không… A… Quá… Mau… Phó Vân… Anh nhẹ… A… Nhẹ lại…ưm…”
Dung Cẩn bị đâm đến mức thanh âm bị đứt quãng, cặp ngực trắng như tuyết bị nhào nặn lắc qua lắc lại thành vòng cung du͙© vọиɠ.
“Em tự tìm.”

Bình luận

Để lại bình luận