Chương 461

:
Sau Tết Trung Thu, tiết trời chuyển se lạnh, là thời điểm mát mẻ dễ chịu.
Lúc trời còn mờ sáng, Lâm Nam Tích nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nhắm mắt không muốn dậy, trong lòng gọi Lý Thừa Tiển: 【Dậy thôi…】
【Hoàng thượng?】
【Lý Thừa Tiển?】
Gọi thế nào cũng không thấy động tĩnh, Lâm Nam Tích lầm bầm hai tiếng, cơn buồn ngủ lại ập đến.
【Cửu cửu… đừng đánh nữa… Lần sau trẫm không lên mái nhà của cửu cửu nữa đâu.】
Giữa cơn mê man, Lâm Nam Tích bỗng nghe thấy một câu nói như vậy, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, chống tay ngồi dậy nhìn Lý Thừa Tiển.
Chẳng lẽ là đang nói mộng?
【Hôm qua… rất tuyệt…】
Lâm Nam Tích: ???
Tuyệt gì?
【Ừm, nghiên cứu xuân cung đồ, có một tư thế rất thích, lần sau dụ dỗ Nam Tích thử mới được.】
Lâm Nam Tích: !!!
Cái gì, cái gì thế này?
Lâm Nam Tích đỏ mặt như gấc chín, đôi mắt hạnh long lanh mở to.
Chờ đã, không đúng.
Lâm Nam Tích nhìn kỹ tư thế ngủ của Lý Thừa Tiển, vừa rồi môi của Lý Thừa Tiển rõ ràng không hề động đậy, sao lại có tiếng nói?
Lâm Nam Tích lập tức hiểu ra sự kinh hãi ban đầu của Lý Thừa Tiển, rõ ràng không động đậy, nhưng lại có thể nghe thấy tiếng nói, chẳng lẽ hắn đã có thể nghe thấy tiếng lòng của Lý Thừa Tiển rồi?
Hắn thử đưa tay ra trước mặt Lý Thừa Tiển vẫy vẫy, vừa vẫy đến cái thứ hai, tay đã bị Lý Thừa Tiển nắm lấy, đưa lên môi hôn một cái.
【Đừng động…】
Hành động theo bản năng, nụ hôn khiến mu bàn tay hắn ngứa ngáy, Lâm Nam Tích không khỏi bật cười, lại càng thêm chắc chắn, hắn nghe được tiếng lòng của Lý Thừa Tiển.
Hắn vội vàng rút tay về, đẩy đẩy Lý Thừa Tiển: “Dậy mau.”
Lý Thừa Tiển mở mắt ra, vẫn còn hơi buồn ngủ, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, nhìn thấy đôi má ửng hồng của Lâm Nam Tích, trong lòng ấm áp, kéo người vào lòng: “Sao lại dậy sớm thế?”
“Không sớm nữa…” Lâm Nam Tích vùng vẫy một chút, lại đẩy đẩy vai Lý Thừa Tiển, “Ta nghe thấy tiếng…”
Lâm Nam Tích muốn nói ra chuyện nghe được tiếng lòng, đột nhiên cảm thấy có một cỗ lực lượng cản trở, không thể nào nói hết câu.
???
Đây là đạo lý gì vậy?
Lâm Nam Tích không cam lòng, lại thử một lần nữa: “Ta nói, ta có thể nghe thấy tiếng…”
Không nói ra được, Lâm Nam Tích chỉ có thể ra tay, vừa nói vừa dùng ngón tay chọc chọc vào vị trí trái tim của Lý Thừa Tiển.
Lý Thừa Tiển không ngờ sáng sớm Lâm Nam Tích lại chơi trò này với mình, ánh mắt sáng lên, trở mình đè Lâm Nam Tích xuống, dây dưa một hồi, cuối cùng mới thỏa mãn xuống giường.
Lâm Nam Tích tức giận đập hai cái vào chăn, loạng choạng xuống giường, túm lấy Lý Thừa Tiển đi về phía bàn, mài mực rồi vội vàng cầm bút viết.
Chữ của hắn đã luyện tập một thời gian, nhưng viết vẫn không đẹp lắm, chỉ thấy trên tờ giấy trắng tinh viết một hàng ngoằn ngoèo… như quỷ vẽ bùa.
Lý Thừa Tiển xem xong, cười ha hả: “Đây là cái gì vậy? Thật ngộ nghĩnh.”
Lâm Nam Tích tức giận ném bút.
Khốn kiếp!
Còn dám cười nhạo hắn,
Vậy thì không nói cho hắn biết chuyện bị nghe trộm tiếng lòng nữa.
Nghĩ như vậy, Lâm Nam Tích ngược lại bình tĩnh lại một cách kỳ lạ, đôi mắt đen láy đảo một vòng. Lý Thừa Tiển không biết cũng tốt, vừa hay để hắn nghe xem ngày thường hắn đang nghĩ gì.
Lâm Nam Tích đặt bút xuống, chỉnh lại y phục hơi xộc xệch của Lý Thừa Tiển, mỉm cười nói: “Giờ cũng không còn sớm nữa, Hoàng thượng nên vào triều rồi.”

Bình luận

Để lại bình luận