Chương 47

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 47

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Không nghĩ rằng người đàn ông này lại siết chặt cổ tay cô, còn nhéo lên eo nhỏ một cái, mạnh mẽ thọc vào rút ra.

“A! ~” Đồng Vận nhíu mày, khoái cảm nghiêng trời lấp đất đánh úp tới khiến cô giật mình một cái, bị anh đưa đến triều xuy.

Dương vật vẫn cứ nhịp nhàng đưa đẩy làm cô thiếu chút nữa ngất đi.

Mẹ nó! Anh ta lại phát điên cái gì?

Bỗng nhiên người đàn ông bế Đồng Vận lên, đi hướng về phía thang máy.

Anh đè cô lên vách tường của thang máy, từng chút từng chút đỉnh lộng.

Trong không gian nhỏ hẹp vang lên giọng nói trầm trầm khàn khàn mê người của người đàn ông:

“Trong《Ỷ Thiên Đồ Long Ký》có một câu như vầy ——’Phụ nữ càng xinh đẹp thì càng thích lừa gạt người khác ‘, trước kia tôi vốn không để ở trong lòng, nhưng sau này…”

Anh đi vào phòng ngủ chính, bế cô lên giường rồi dùng tư thế thâm nhập từ đằng sau.

Đồng Vận quỳ ghé vào giường, chờ đợi câu chuyện phía sau nhưng anh lại không nói gì nữa, “Sau này thì sao?”

“Bị lừa, chứ còn sao nữa?”

“À…” Đồng Vận bị kim chủ baba thao khóc, phía trong bịt mắt ướt dầm dề, rất khó chịu, “Bì lừa như thế nào?”

“Cô lừa vị hôn phu của mình như thế nào thì cô ta lừa tôi như vậy.”

Có thể đề tài này đã chạm phải điều cấm kỵ trong lòng anh khiến anh bùng nổ, bàn tay to bắt lấy thịt mông cô, hung hăng va chạm, âm thanh vật lộn “Bạch bạch bạch” vang to khắp phòng.

“A! ~” Đồng Vận sợ là cô sẽ bị chơi đến hỏng, vội lên tiếng xin tha, “Nhẹ một chút ~ Sớm muộn gì… A ~ Sớm muộn gì cũng sẽ bị anh thao chết trên giường ~”

“Sớm biết như thế thì đã đem cô thao chết ở trên giường.” Kim chủ ba ba chỉ lạnh lùng nói một câu duy nhất rồi ra sức làm Đồng Vận.

Cái gì gọi là “Vừa hiểu biết vừa không biết mệt mỏi”

Đồng Vận cảm thấy đại khái chính là cô bị kim chủ baba thay đổi liên tục mấy cái tư thế rồi tàn nhẫn thao mãnh như hổ.

Sau khi xong việc, Đồng Vận yếu ớt gục trên giường như một chiếc khăn nhăn nhún không vắt ra được một giọt nước.

Kim chủ baba lấy khăn nóng giúp cô lau cơ thể.

Đồng Vận để anh tùy ý đùa nghịch. Sau khi bình tâm trở lại, mới khịt mũi nói đùa:

“Nói một câu nghe hơi kỳ lạ nhưng mỗi lần cùng anh lên giường, em đều sẽ nhớ tới bạn trai cũ. Nhưng mà hai người rõ ràng không giống nhau, anh ta rất ngoan, lại rất ngây thơ, không giống anh, vừa hoang dã vừa đa dạng.”

Kim chủ ba ba ném khăn lông sang một bên, điều chỉnh nhiệt độ của điều hòa rồi lên giường, khẽ cười nói:

“Tôi đây cũng nói một câu hơi kỳ lạ. Mỗi lần cùng em làm tình, tôi đều sẽ nhớ tới bạch nguyệt quang. Nhưng cô ấy không dâm đãng như em, cũng sẽ không bò lên giường người khác.”

“Bạch nguyệt quang?” Đồng Vận vui vẻ hỏi, “Là người phụ nữ xinh đẹp đã lừa anh sao?”

Anh bình thản trả lời “Ừ”

“Em không phải là thế thân cho bạch nguyệt quang của anh đó chứ? Anh đừng có đem tức giận với cô ấy xả lên người em nha ~ ?”

“Đầu óc cô nghĩ hay thật đó, không ai có thể thay thế được cô ấy hết.”

Đồng Vận kéo chăn lên che đi bả vai trần trụi, “Si tình như vậy thì có gì tốt chứ?”

“Không có gì tốt hết” Anh nói một cách thờ ơ rồi trở mình, giường khẽ rung.

Không có gì tốt.

Rốt cuộc là anh có bao nhiêu không tốt?

Hốc mắt Đồng Vận đau xót, nước mắt lại tràn ra.

Cô ngửa đầu lên, trong lòng thầm đếm đếm muốn dời lực chú ý đi, kìm nén những giọt nước mắt.

Thật lâu sau cô mới nhẹ giọng hỏi: “Lúc trước anh xuất ngoại, là đến nước nào?”

Anh nói tên một nơi.

Đồng Vận vừa nghe xong trái tim lại nhói lên, hỏi tiếp: “Đi đến nơi đó làm cái gì?”

“Học dán màng trinh.”

“…” Cô cười, “Không phải anh nói sẽ không dán màng sao?”

“Làm gì có ai quy định học gì thì phải làm đó đâu chứ? Tôi chỉ học cho có, không được sao?”

Đồng Vận cười ha ha, nước mắt lại rơi xuống vài giọt, “Thật ra em cũng đã từng qua đó hơn một tháng…”

Bình luận

Để lại bình luận