Chương 47

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 47

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Ánh nắng ban mai rực rỡ chiếu qua khung cửa sổ, hắt lên tấm lưng trần mịn màng của Chu Hạ những vệt sáng lấp lánh. Đôi chân thon dài trắng nõn run rẩy dưới sự tấn công mãnh liệt từ phía sau.

Đường Tốn vẫn mặc nguyên bộ đồ công sở chỉnh tề, chỉ có chiếc quần tây là được kéo xuống hờ hững. Hình ảnh đối lập đầy kích thích này khiến Chu Hạ càng thêm xấu hổ và hưng phấn.

Anh hôn lên gáy cô một dấu đỏ ửng, bàn tay siết chặt lấy vòng eo con kiến, khiến cô không thể không ưỡn người về phía trước, đón nhận từng cú thúc sâu và mạnh mẽ. “Thật… biết hút…”

Bên trong như một cái động không đáy, vừa ấm áp vừa ẩm ướt, không ngừng co bóp, cắn mút lấy “quy đầu” của anh. Mỗi lần anh rút ra rồi lại đâm vào, đều mang đến một cảm giác sung sướng tột độ.

“Quy đầu” liên tục đẩy vào điểm G nhạy cảm khiến “hoa tâm” rung động điên cuồng. Cơn sóng khoái cảm mãnh liệt ập tới làm Chu Hạ phải cắn chặt môi để không bật ra tiếng rên rỉ quá lớn. Mười ngón tay cô bấu chặt vào cánh tay anh đến trắng bệch. “Dịch hoa” cao trào cứ thế mà tuôn trào.

Đường Tốn đột ngột rút “vật cứng” ra. Bên trên đã dính đầy thứ chất lỏng sền sệt, nhỏ giọt xuống sàn nhà. Hai “cánh hoa” nhỏ bé mấp máy run rẩy. Anh đưa ngón tay vào trong thăm dò, khuấy đảo, càng làm càng nghiện. Đúng lúc Chu Hạ còn chưa kịp định thần, anh lại thúc mạnh vào lần nữa.

“Ưm đừng… Em không chịu được!”

Khi “thanh nóng bỏng” đẩy hoàn toàn vào trong, phía dưới Chu Hạ co rút từng cơn. “Nơi tư mật” đột nhiên siết mạnh khiến chỗ hai người kết hợp lại càng thêm trơn ướt.

Đường Tốn không hề buông tha. Anh nhanh chóng thúc đẩy vài chục cái nữa, rồi đem “quy đầu” gắt gao chống đỡ tại nơi mềm mại nhất. Phần đỉnh buông lỏng, “tinh dịch” nóng hổi lúc này mới ào ạt bắn vào trong.

Chiếc váy cuối cùng cũng bị làm cho ướt sũng.

Chu Hạ đành phải tìm một chiếc váy khác, kiểu dáng tương tự nhưng chỉ dài đến đầu gối. Bắp chân trắng nõn thẳng tắp lộ ra, mỗi bước đi, làn váy lại tung bay một độ cong đẹp mắt.

Lần này, Đường Tốn không có ý kiến gì nữa.

Bạn gái anh xinh đẹp, là chuyện của anh. Người khác có thèm khát cũng vô ích.

*

Đến Hòa Kỷ, đã muộn cả tiếng đồng hồ.

Chu Hạ gõ gõ lên mặt quầy. “Chị đến muộn.”

“May cho chị là giờ cao điểm vừa qua đó.” Linh An trêu chọc.

Chu Hạ nhún vai, nụ cười tươi rói. “Hết cách rồi. Ai bảo có bạn trai làm gì.”

Linh An nghẹn lời, giơ tay đầu hàng. “Rồi rồi, em thua. À, chị Hạ Hạ, hôm nay trong quán có một anh đẹp trai lắm nha! Cười lên đúng là cực phẩm!”

Chu Hạ không thèm liếc mắt một cái, tự tin tuyên bố: “Vậy cũng không đẹp bằng bạn trai chị.”

Linh An không phản bác được. Đúng lúc đó, “anh đẹp trai” mà cô nàng vừa nhắc tới cầm hóa đơn bước đến quầy.

“Tới rồi, tới rồi!” Linh An huých tay Chu Hạ.

Chu Hạ buồn cười, nghiêng đầu nhìn qua một chút, rồi lại quay đi.

Nam sinh này có lẽ cũng ưa nhìn, nhưng không phải gu của cô. Cô không có hứng thú.

Nhưng Lâm Thời Quang thì không hờ hững như vậy.

Dù chỉ là một thoáng lướt qua, anh ta chắc chắn mình không nhìn nhầm người phụ nữ quyến rũ đang đứng sau quầy bar kia.

Anh ta chủ động bắt chuyện: “Cô không nhớ tôi sao? Tôi là Lâm Thời Quang. Chúng ta từng gặp nhau ở rạp chiếu phim.”

Linh An há hốc mồm. Bây giờ người ta bắt chuyện kiểu này sao?

Nét mặt Chu Hạ vẫn lạnh lùng như băng. “Không nhớ.”

Linh An thầm phục: Vẫn là chị Hạ Hạ nhà mình ngầu nhất!

Lâm Thời Quang nghẹn lời, có chút mất mát. Anh ta gượng cười, sờ gáy. “Cũng phải. Lâu quá rồi. Cô không nhớ cũng là bình thường.”

Chu Hạ không nói gì, chỉ nghịch lọn tóc mai. Vết hôn đỏ ửng sau gáy ẩn hiện sau làn tóc. Lâm Thời Quang nhìn thấy, ánh mắt khẽ động. Anh ta trả tiền rồi lặng lẽ rời đi.

Linh An tưởng anh ta đã từ bỏ.

Nhưng mấy ngày sau, Lâm Thời Quang lại xuất hiện ở Hòa Kỷ.

Lần này, Chu Hạ không có ở quán.

Linh An thấy tội nghiệp, chủ động đi tới nói: “Anh ơi, bà chủ của tụi em có bạn trai rồi. Anh đừng đến nữa.”

“Tôi biết.”

“Vậy sao anh còn…” Linh An không hiểu nổi.

Lâm Thời Quang lắc đầu cười khổ. “Tôi nói tôi không phải đến để theo đuổi cô ấy, cô nhất định không tin.”

Linh An đương nhiên không tin.

Nhưng đó lại là sự thật.

Lâm Thời Quang đến, không chỉ đơn thuần vì muốn làm quen. Anh ta cảm thấy Chu Hạ cực kỳ quen mắt. Anh ta chắc chắn đã gặp cô ở đâu đó rồi, không chỉ ở rạp chiếu phim. Một cảm giác quen thuộc mơ hồ, như thể hình ảnh cô đã từng xuất hiện trong quá khứ của anh ta.

*

Tối nay Đường Tốn có tiệc xã giao, Chu Hạ đành tự giải quyết bữa tối. Cô ghé siêu thị, mua một đống hoa quả và đồ ăn vặt.

Lúc về đến khu nhà, trời đã nhá nhem tối, gió thổi lành lạnh. Cô ôm túi đồ vào lòng, xoa xoa hai tay, bước nhanh vào hành lang.

Thang máy vẫn đang sửa chữa. May mà nhà cô chỉ ở tầng năm.

Vì đồ đạc khá nặng, lên đến tầng ba, cô dừng lại nghỉ một chút. Tiếng đục đẽo ồn ào từ tầng bốn vọng xuống.

Bình luận (0)

Để lại bình luận