Chương 47

Lâm Thiên Hoan tựa vào lòng anh, ngón tay đặt lên ngực anh vuốt ve “Sau này anh còn lừa dối em nữa không?”
Úc Hàn lập tức ngồi thẳng người. Anh nhận ra vấn đề này rất quan trọng, mà Lâm Thiên Hoan hỏi như thế, có lẽ cũng đã có suy nghĩ muốn làm hoà, tha thứ cho anh.
“Anh sẽ không lừa em, Thiên Thiên, anh sẽ không lừa em nữa…” Úc Hàn trả lời dứt khoát, nhưng Lâm Thiên Hoan lại lắc đầu ngắt lời “Anh không cần trả lời nhanh vậy đâu, có một số thứ phải cần thời gian để chứng minh.”
Úc Hàn vốn nghe không hiểu, cho đến khi thấy Lâm Thiên Hoan nở nụ cười, mới chợt phản ứng kịp, anh nắm vai Lâm Thiên Hoan, vui mừng khôn xiết hỏi “Em có ý gì? Thiên Thiên? Em đồng ý cho anh một cơ hội bắt đầu lại lần nữa sao?”
Lâm Thiên Hoan không trả lời câu hỏi này, chỉ nói “Em phát hiện anh vẫn có mấy phần thật lòng với em.” “Nào chỉ có mấy phần thật lòng?” Úc Hàn ôm người vào lòng ra sức hôn, âm lượng cũng tăng lên không ít “Thiên Thiên, anh có 100% thật lòng với em!”
“Anh dừng lại cho em” Lâm Thiên Hoan giữ anh lại, nghiêm mặt nói “Mấy lời ngon ngọt ai mà không biết nói? Hơn nữa em cũng chưa có ý định mau chóng làm hòa với anh, chỉ đưa anh vào diện xem xét thôi.”
Úc Hàn muốn nói lại thôi. Lâm Thiên Hoan nhìn ra anh vẫn chưa nói hết, bèn cho anh muốn nói gì thì cứ nói.
“Thực sự có thể nói à?” Úc Hàn thoáng do dự.
Lâm Thiên Hoan véo tai anh, gắt giọng “Em cho anh nói thì anh cứ nói đi.”
“Được, vậy anh nói” Úc Hàn thằng thắn “Anh muốn hỏi em, trong thời gian anh vào diện xem xét, có thể làʍ t̠ìиɦ với em không? Có thể ăn tiểu huyệt của em giống ban nãy không?”
“Anh…”
“Anh háo sắc, anh có tội” Úc Hàn xin lỗi trước, sau đó anh lại tiếp tục trêu đùa nói “Nhưng Thiên Thiên à, anh trở nên như vậy cũng là tại em, trước đó chưa khai trai anh đâu có nghĩ tới chuyện này, để anh nếm được phụ nữ có mùi vị gì…”
“Được rồi, anh đừng có nói nữa.” Hai tai Lâm Thiên Hoan nóng bừng, cô cúi đầu không nhìn gương mặt đầu độc lòng người của Úc Hàn, mà xốc chăn anh lên, móc dươиɠ ѵậŧ cứng rắn to hết cỡ kia ra. Cô gái xinh đẹp dùng bàn tay mảnh khảnh cầm côn ŧᏂịŧ to dài, mềm giọng nói “Hôm nay em giúp anh tuốt, được không?”
Úc Hàn căn bản không có khả năng từ chối. Mà Lâm Thiên Hoan cũng không cho anh cơ hội từ chối. Cô đặt đôi tay nhỏ mảnh khảnh lên dươиɠ ѵậŧ của Úc Hàn, cúi đầu xuống, từ từ tuốt. Tiếng thở dốc của Úc Hàn lập tức vang lên trong phòng bệnh một người. Muốn nói là rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ thì Lâm Thiên Hoan thủ da^ʍ nhẹ nhàng như thế cũng không cho kí©ɧ ŧɧí©ɧ bao nhiêu, song Úc Hàn lại rất sướиɠ.
Lần trước làʍ t̠ìиɦ là cái ngày Lâm Thiên Hoan say rượu, tuy lúc đó cắm thỏa thuê, vô cùng sung sướиɠ, nhưng sau đó chẳng có gì cả. Vì Lâm Thiên Hoan tỉnh táo không chịu cho anh đυ.ng vào. Úc Hàn đợi rất lâu, liên tục chịu đựng, rốt cục cũng chờ được tới bây giờ.
Có điều lúc này Lâm Thiên Hoan bằng lòng cho anh thêm cơ hội, còn chủ động thân mật với anh, Úc Hàn lập tức sung sướиɠ từ thể xác đến tinh thần.
“Thiên Thiên.” Úc Hàn hôn đỉnh đầu Lâm Thiên Hoan, hỏi cô “Anh không phải đang nằm mơ chứ?”
Lâm Thiên Hoan ngẩng đầu lườm anh, hai tay cố nắm dươиɠ ѵậŧ cũng chợt dùng sức. Qυყ đầυ bị bóp chặt, sướиɠ thì có sướиɠ, nhưng vẫn hơi đau. Úc Hàn không khỏi hít vào một hơi, xin xỏ Lâm Thiên Hoan “Nhẹ một chút, bóp hỏng nó rồi sau này sao anh hầu hạ em?”
Lâm Thiên Hoan trả lời một cách mỉa mai “Anh chỉ biết dùng cái này à?”

Bình luận

Để lại bình luận